Đề bài: Đọc truyện Cô bé bán diêm của An-đéc-xen ta cảm nhận được mỗi que diêm em đánh lên là em có một giấc mơ đẹp. Hãy tóm tắt truyện Cô bé bán diêm của An-đec-xen và kể lại vắn tắt bốn giấc mơ của em.
Bài làm
Một đêm giao thừa, rét dữ dội, tuyết rơi, một cố bé đầu trấn chân đi đất dò dầm trong đêm tối. Đối chân trần nhỏ bé, đỏ ứng lên, tím bầm lại. Chiếc tạp dể cũ kỹ đựng đầy diêm và tay cò bé còn cầm thêm một bao. Suốt một ngày dài chẳng bán được một bao nào! Bụng đói cật rét mà em vẫn phải lang thang trên đường. Tuyết bám đầy tóc và xếp thành từng búp trẽn lưng em.
Đêm giao thừa, nhà nhà sáng rực ánh đèn, sực nức mùi ngỗng quay. Năm xưa, khi bà nội hiển hậu còn sống, Cô bé bán diêm cũng được đón giao thừa ở nhà. Sau đó, bà mất, gia sản tiêu tán, gia đình phái lìa ngôi nhà xinh xắn có dây thường xuân bao quanh…, đến chui rúc trong một xó tối tăm. Giờ đây, em luôn luôn nghe những lời mắng nhiếc chửi rủa.
Lang thang mãi, đêm khuya càng rét dữ. Em không thể về, nêu không bán được ít bao diêm thì sẽ bị bố đánh. Em ngồi nép vào một góc tường, giữa 2 ngôi nhà xa lạ. Đỏi chân rét buốt, đôi bàn tay đã cứng đờ ra. Cô bé bán diêm đánh liều quẹt một que diêm mà sưởi cho đỡ rét. Ngọn lửa xanh lam rồi sáng rực như thăn hồng. Nhìn ngọn lửa diêm em tưởng chừng dang ngồi trước một lò sưởi. Que diêm tàn. lửa tát. em bán thần cả người, chợt nghĩ ra đêm nay về nhà thế nào cũng bị bố mãng.
Em quẹt que diêm thứ hai, diêm cháy sáng rực lên. Em chìm vào một cơn mộng đẹp. Một bàn ăn đã dọn. khăn trài bàn trắng tinh, hát đĩa bàng sứ quý giá và có cá một con gà quay. Con ngỗng quay nhảy ra khỏi đĩa cùng dao ăn. Diêm lại tắt, mộng tan, đêm tối dày dặc và lạnh lẽo.
Em quẹt que diêm thứ ba, bỗng cm thấy hiện ra cây thông Nô-en trang trí lộng láy, háng ngàn ngọn nến sáng rực, lấp lánh trên cành lá xanh tươi. Cô bé bán diêm với tay về phía cây… nhưng diêm tắt. Nến bay lẽn thành những ngôi sao trên trời…
Em quẹt que diêm thứ tư, ánh sáng xanh tỏa ra xung quanh. Em nghĩ tới một ngôi sao, một linh hồn bay lên trời với Thượng đế. Em nghĩ tới bà nội em đã mất. Em cất tiêng gọi: “Bà ơi!”. Em reo lèn. Em nhớ lại những ngày bà còn sống, bà cháu được sống sung sướng. Em van bà xin Thượng đế chí nhân cho em bay lên trời đế được về với bà. Diêm tắt phụt, ảo ảnh sáng rực trên khuôn mặt em cũng biến mất. Em quẹt tất cả mọi que diêm còn lại. Diêm nối nhau chiếu sáng. Em nhìn thấy girơng mặt bà to lớn, đẹp lão. Bà cầm tay cháu rồi hai bà cháu cùng bay lên cao, cao mãi về chầu Thượng đế.
Sáng hôm sau, mồng một Tết, tuyết vẫn phủ mặt đất, mặt trời chói chang trời xanh. Mọi người vui vẻ ra khỏi nhà. Họ dã nhìn thấy mộl em gái có đôi má hồng và đồi môi đang mim cười nằm chết ở một xó đường vì giá rét đêm giao thừa. Em bé ngồi giữa những hao diêm, trong đó có một bao đã đốt hết.
An-đec-xen (1805-1875) là nhà văn lỏn Đan Mạch nổi tiếng trẽn thế giới về những truyện kể cho trẻ em mang màu sắc cổ tích.
Tôi luôn thấy bí ẩn không hiểu tại sao con người lại có thể tìm vinh dự dựa trên sự nhục nhã của đồng loại.
It has always been a mystery to me how men can feel themselves honoured by the humiliation of their fellow beings.
Mahatma Gandhi