Polly po-cket

Bình giảng bài thơ “Mùa xuân chín ” của Hàn Mặc Tử




Đề bài: Bình giảng bài thơ Mùa xuân chín của Hàn Mặc Tử


Không biết mùa xuân có tự bao giờ và thơ xuân có tự bao giờ, chỉ biết người ta sinh ra đã có mùa xuân đẹp đầy sức sống và thổi vào các hồn thơ. Song trong cuộc đời, nếu thiếu đi mùa xuân, thiếu đi những câu thơ xuân thì thật buồn. Hôm qua, hôm nay và ngày mai kia lại có những vần thơ xuân cho con người, cho cuộc sống. Và hôm qua đã có Hàn Mặc Tử với Mùa xuân chín khi cảm xúc trong con người lữ khách đó đã đến độ tràn đầy.









Nói đến mùa xuân, có ai không hiểu là những phút rạo rực nhất của cuộc đời, của cuộc sống. Mùa xuân mỗi khoảnh khắc một vẻ, lúc là “mùa xuân nho nhỏ”, lúc là “mùa xuân xanh”… và đây Mùa xuân chín nghe vừa mới, vừa sôi nổi, vừa có một sức sống dồn nén đang thấm nảy nờ giống như cái mới, cái lãng mạn và khao khát trong tâm hồn Hàn Mặc Tử.


Mỗi dòng thơ đều phảng phất hơi xuân, đều thấm đượm cái đẹp của tâm hồn thi sĩ Mùa xuân bắt đầu từ cái nắng mới lạ thường của Mùa xuân chín :


“Trong làn nắng ửng khói mơ tan


Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng


Sột soạt gió trêu tà áo biếc


Trên giàn thiên lí, bóng xuân sang”.


Đúng là nắng xuân, chẳng phải tia nắng, hạt nắng, chẳng phải giọt nắng mà là “làn nắng”. Chữ “làn ” như gợi một hơi thở nhẹ nhàng, nắng như mỏng tang, mềm mại trải đều trong thơ và trong không gian. Làn nắng lại “ừng” lên trong “khói mơ tan”, cành sắc nhẹ nhàng, đẹp dân dã mà huyền diệu. Sương khói quyện với nắng; cái “ửng” của nắng được tôn lên trong làn khói mơ màng đang “tan” ấy. Ngòi bút thi sĩ vẫn hướng đến một nét thơ truvền thống, cổ điển, cảnh như có hồn, như có tình chan chứa. Trân trọng đón lấy cái nắng mới tinh khiết ấy là “Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng”. Sự hô ứng trong vần thơ tạo ra một cảm xúc ấm áp, cảnh vật cân xứng hài hòa, đầy thơ mộng. Vài nét chấm phá dơn sơ mà tinh lê gợi cảm, dung dị mà đáng yêu. Chỉ có “đôi mái nhà tranh” hiện lên trong “làn nắng ửng” nhưng vẫn gợi lên một sức sống đang lay động, dân dã bình yên rất thân thuộc với mọi người. Nắng như đang rắc lên “đôi mái nhà tranh” chút sắc xuân và hương xuân: “Sột soạt gió trêu tà áo biếc”. Cái âm thanh của gió ,”trêu” tà áo và cái gam màu “biếc” của lá ấy là cảnh xuân. Một chữ “trêu ” đáng yêu quá, thân thương quá, có gì như mang hương sác đồng quê từ những câu ca dao, hát ghẹo tinh tứ thuở nào cứ ngân nga mãi trong lòng ta…Gió cũng chọn áo mà trêu”, phải chọn áo biếc mới thật thơ, thật đẹp. Mùa xuân chín là như thế!


Từ cụ thể, từ làn nắng, từ mái nhà tranh, từ gió rồi mới khái quát: “Trên giàn thiên lí. Bóng xuân sang”. Câu thơ có một sự ngưng đọng, ngập ngừng cảm xúc nhẹ nhàng, bâng khuâng, vân vương đón “bóng xuân sang”. Cảm xúc ngưng tụ như nín thở ấy ẩn mình vào dấu chấm giữa dòng thơ. Mạch thơ ngập ngừng như mạch cảm xúc. Bên giàn thiên lý, mùa xuãn đã sang. Mùa xuân nhẹ nhàng bước… như có thể cám được, có thế ngắm được ngay trước mắt mỗi chúng ta.



, , , , , , , , ,

Cho chúng tôi biết ý kiến của bạn?
Đừng nói rằng chẳng còn điều gì đẹp đẽ trên thế gian này nữa. Luôn luôn có thứ gì đó khiến bạn phải ngưỡng mộ trong một dáng cây hay một chiếc lá rung rinh.
Never say there is nothing beautiful in the world anymore. There is always something to make you wonder in the shape of a tree, the trembling of a leaf.
Albert Schweitzer
Quan Tâm ?
Ngẫu Nhiên