Làm sáng tỏ hình tượng chị Dậu thông qua tác phẩm “Tắt đèn”




Đề bài: Nét nổi bật ở chị Dậu là tấm lòng thương con, yêu chồng tha thiết, là tính vị tha, đức hi sinh. Dựa vào các đoạn trích tác phẩm em hãy làm sáng tỏ nhận định trên.


“Tắt đèn” là tác phẩm hiện thực xuất sắc cùa nhà văn Ngô Tất Tô về tình hình xã hội Việt Nam, về nông thôn Việt Nam trước Cách mạng tháng Tám. “Tắt đèn” ta thấy nổi lên một hình ảnh đẹp về người phụ nữ nông dân, về người phụ nữ Việt Nam. Đó là nhân vật chị Dậu với nhiều phẩm chất đáng quý. Nhưng “nét nổi bật ở chị Dậu là tấm lòng yêu chồng thương con tha thiết, là tính vị tha, đức hi sinh”.









Đó chính là những tình cảm cao quý thiêng liêng mà chị luôn dành cho anh Dậu – chồng chị và những đứa con thơ. Chị là vợ của một anh nông dân nghèo kiết xác đến nỗi phái bán đứa con để lấy tiền nộp sưu, là mẹ của ba đứa con nhỏ dại trong cái gia đình đã “lận đận bậc nhì bậc nhất trong hạng cùng đinh”. Đó là hình ảnh gia đình chị Dậu nói riêng, gia đình những người dân Việt Nam dưới chế độ thực dân nửa phong kiến. Cuộc sống của cả gia dinh chị Dậu đã vất vá chạy ăn từng bữa lại càng khó khăn hơn khi trong cái xã hội thối nát đó vẫn còn nhan nhản, đầy rẫy những kẻ như sinh vật Nghị Quế vợ, sinh vật Nghị Quế chồng, quan phủ Tư An, bọn cai lệ, người nhà lí trưởng…


Đọc hai đoạn trích “Con có thương thầy thương u… ” và “Tức nước vỡ bờ” trong tác phẩm “Tắt đèn” ta thấy chị Dậu chính là hình ảnh của người phụ nữ Việt Nam với những phẩm chất tiêu biểu thương chổng, yêu con. Dù trong mọi hoàn cảnh, em thấy chị Dậu vẫn luôn dành trọn tình cảm đối với chồng, con mà không hề nghĩ đến bản thân mình, đến những khó khăn vất và mà mình chịu đựng. Tình cảm chị dành cho chồng mà chị coi đó là trụ cột của gia đình còn hơn cả tình cảm của chị dành cho những đứa con, đặc biệt là cái Tí. Vì anh Dậu, chị sẵn sàng chịu đòn roi, nén nỗi đau tình mẫu tử để cứu chổng.


Và tình cảm sâu nặng chị dành cho chổng mình đã được Ngô Tất Tố khắc họa sâu sắc và rõ nét qua đoạn trích “Tức nước vỡ bờ”. Sau khi nấu được nổi cháo, chưa nghĩ gì đến con cái cả, chị múc ngay cháo ra một cái bát lớn, quạt cho chóng nguội rồi ân cần mời chồng: “Thầy em hãy co ngồi dậy húp ít cháo cho đỡ xót ruột”.


Thái độ nhẹ nhàng, ân cần cùa chị đối với chồng thật cảm đông biết bao. “Rồi chị đón lấy cái Tửu và ngồi xuống như có ý chờ xem chồng chị ăn có ngon miệng hay không”. Một tình cảm yêu thương sâu nặng của chị Dậu được biểu hiện qua thái độ ân cần, sự quan tâm châm sóc chu đáo của chị đối với chồng. Đó là tinh cảm của những người phụ nữ nông thôn Việt Nam bới vì tình cám đó được biểu hiện một cách kín đáo nhưng vần sâu sắc, đậm đà biết bao qua việc quạt cháo cho nguội, ân cần mời chồng rồi xem chổng ăn có ngon miệng không. Tình thương đó của chị còn được biểu hiện qua khía cạnh khác : việc chị báo vệ chồng mình trước đòn roi của bọn cai lệ, ngừời nhà lý trưởng. Khi chúng sấn sổ đến trói anh Dậu thì “Chị  Dậu xám mặt” vội vàng dặt con bé xuống đất, chạy đến đỡ tay hắn: “Cháu van ông, nhà cháu vừa mới tỉnh được một lúc, các ông tha cho”. Cách xưng hô “ông – cháu” ấy thể hiện thái độ nhẫn nhục của chị Dậu. Nhưng chị nhản nhục chi vì muốn cứu chồng. Ban đầu, đấu lí. Sau khi chảng những chổng khống được tha, mà mình còn bị đánh mấy cái, chị Dậu liều mạng cự lại nhưng vẫn mang thái độ nén chịu, nhẫn nhục: “ Chổng tôi đau ốm. các ông không được phép hành hạ”. Thế mà chúng vẫn không tha. Tên cai lệ đánh chị Dậu mấy cái rồi vẫn cứ nhảy vào trói anh Dậu khiến chị Dậu nghiến hai hàm răng: Mày trói chồng bà đi, bà cho mày xem! Ban đầu, chị Dậu nhẫn nhục chịu đựng , dùng lời lẽ ngon ngọt mong cứu được chồng. Nhưng thấy chúng chẳng những khống tha cho mà còn đánh cả mình khiến chị thay đổi cách xưng hô từ ”ông – cháu” đến “ông – tôi”, rồi “mày – bà”. Cách thay đổi thái độ nhanh như vậy thể hiện việc chị khổng thể chịu đựng cảnh chồng bị đánh. Dù mình bị đánh, chị vần cố gắng nài nỉ van xin dừng đánh chồng chị. Rồi việc chị thay đổi thái độ, ngôn ngữ đã hàm chứa sự phản kháng quyết liệt để bảo vệ chổng. Và đính cao của tình cảm yêu thương của chị đối với chồng là việc chị đánh tháng tên cai lệ và người nhà lí trưởng. Đó là một chiến thắng vẻ vang vì một người đàn bà chân yếu tay mém lại chiến thắng và chiến thắng dẽ dàng trước hai gã đàn ông. Chính việc thương chổng, lo chồng bị đánh đã biến thành sức mạnh đế chị chiến thăng hai tên cai lệ và người nhà lí trưởng, bảo vệ chồng mình. Qua đó, ta thấy hiện lẽn hình ảnh một người vợ nồng thôn hết mực thương yêu chăm sóc chồng.


Nhưng bèn cạnh đó, hình ảnh chị Dận còn là hình ảnh một người mẹ rất mực •thương yêu các con. Phái bán cái Tí, chị như đứt từng khúc ruột. Khi về nhà, chị vẫn chưa nói cái tin sét đánh cíó cho cái Tí nghe mà âm thầm chịu đựng. Nhưng sự hiếu thảo ngoan ngoãn cùa cái Tí vô cùng lộ ra hình như là lưỡi dao găm vào lòng chị, khiến chị càng nước mất ngán nước mắt dài. Người mẹ nào sau những ngày tháng “mang nặng đẻ đâu” mà chẳng thương con, yêu con. Bây giờ, phái đem con đi bán, người mẹ dó vẫn không đủ can đám nói ra cái điều đau đớn đó đổ trút bớt nỗi đau đang đè nặng trong lòng. Nỗi đau đó cứ nhân lên, nhãn mãi lẽn như những mũi dao cứa vào lòng chị khi chị thấy cái Tí ngoan quá, hiếu thảo quá vậy mà phải đi làm tôi tớ ở nhà mụ Nghị Quế nổi tiếng độc ác, nhản tâm. Phải có tình yêu sâu nặng lắm, thiết tha lắm đối với cái Tí, chi Dâu mới nén được nỗi đau mà chỉ lộ ra “rầu rĩ nét mặt, những giọt nước mắt rợi xuống càng mau”. Cũng tình thương yêu con vổ bờ như” vậy đã khiến chị Dậu – một người mẹ lại phải van xin con tha tội cho mình, van xin nó ban ơn. Bằng những lời nói thấm thìa, chị khuyên cái Tí: “U van con. U lạy con, con có thương thầy, thương u thì con cứ đi với II dừng khóc lóc nữa. clcut ruột u lắm… Bây giờ phải đem con đi bán, u dã chết từng khúc ruột rói đấy, con ạ”.


Thái độ van xin của chị đối với cái Tí thể hiện việc chị cảm thấy mình có lỗi với nó. Người đau đớn, khó xử nhất chính là chị Dậu. Muốn cứu chồng thì chị phải bán con. Không còn con đường lựa chọn nào khác. Nhưng qua thái độ tình cảm của chị đối với cái Tí ta thấy đây vẫn là một người mẹ thương con hết mực. Và tình, thương đó, chị còn dành cho cà cái Tí, thằng Dần. Khi cái Tí cứ khóc lóc mãi. chẳng chịu đi, lại thêm thằng Dần cứ kêu gào ầm ĩ nhất định không cho chị Tí đi nếu là một người nhẵn tâm thì sẽ nổi cáu dọa, sẽ bắt nó nếu không để cho chị đi. Khi thằng Dần đồng ý để cho chị đi thì chị Dậu hối vì minh đã nói dối trẻ con, tức thì chị nói chữa: ừ, hễ cụ Nghị bằng lòng đê cho chị con về nhà vùi hỏm thì u đem nó về với con”. Việc không dám nói dối trẻ con, rồi dù rất đói nhưng chị vẫn cho cái Tí bú trước đã thể hiện sự quan tâm, chăm sóc của chị dối với chúng nó. Chị luôn quan tâm tới chúng ngay cả khi có thể, dù có lúc chị bỏ lơ. Nhưng đó vần là tình cảm thương yêu sâu nặng, đằm thắm chị dành cho các con. Và nét nổi bật nhất ở chị Dậu là sự hy sinh – sự hy sinh vốn có của những người phụ nữ Việt Nam. Khi phải bán con. Chị giả điếc trước những lời lẽ van xin được ở lại nhà của cái Tí dù chỉ ăn khoai thôi. Chị phái hi sinh tinh mẫu tử cùa mình – điều thiêng liêng và cao quý nhất của người mẹ là vì cái gì ? Và rồi chị đã chọn con đường thứ nhất. Con đường mà chị đau đớn, dằn vặt. khổ tâm nhiều hơn. Qua đó, ta thấy chị Dậu là người luôn chịu sự mất mát, thua thiệt. Chị hi sinh thầm lặng để cứu chổng, đế gia đình khỏi mất đi trụ cột. Và rồi một lần nữa, chị Dậu phải liều thân để bảo vệ chổng. Việc chị nhẫn nhục chịu đựng, xưng hổ “ông – cháu” rồi đến việc chị đấu lý cãi lại chúng khiến chị bị tên cai lệ đánh cho bôm bốp và rồi cuối cùng chị đánh nhau với bọn chúng thể hiện tình cảm sâu nặng thắm thiết của chị đối với anh Dậu. Ngoài ra còn là sự nhẫn nhục hi sinh. Chị hi sinh bàn thân mình, hy sinh tình mẫu lừ cao dẹp cũng chỉ vì chị io lắng tới gia đình mình, quan tâm đến người chỏng khốn khổ. Hình ảnh chị đã rất cao đẹp với tình cảm sâu nặng chị dành cho chồng cho con, giờ càng toả sáng và đáng quý hơn bởi sự hi sinh thầm lặng nhưng giàu ý nghĩa biết bao.


Tóm lại qua các đoạn trích các chương 10, 11 và 18, ta thấy nổi bật lẽn hình ảnh người phụ nữ nông dân Việt Nam trước cách mạng với tinh yêu chổng, thương con tha thiết, giàu lòng vị tha, đức hy sinh. Đọc các đoạn trích này, em thấy trào dâng lẽn sự khảm phục, biết ơn trước những con người như thế. Họ thật sự xứng đáng với tám chữ vàng mà Bác Hồ trao tặng cho phụ nữ Việt Nam : “Anh hùng, bất khuất, trung hậu. đàm đang”.




, , , , , , , , ,

Cho chúng tôi biết ý kiến của bạn?
Người sống nhiều hơn không phải là người cao tuổi hơn, mà là người biết sử dụng cuộc sống của mình tốt hơn.
Khuyết danh
Quan Tâm ?
Ngẫu Nhiên

Insane