Đề bài : Kể cuộc gặp gỡ với người lính lái xe năm xưa trong « Bài thơ về tiểu đội xe không kính » của Phạm Tiến Duật
Dàn bài
Mở bài :
-Hoàn cảnh gặp và nhận ra người lính lái xe trên đường Trường Sơn năm xưa.
-Hoàn cảnh trò chuyện.
Thân bài
1 : « Tôi » hỏi và người lính lái xe kể về những khó khăn trên đường ra trận. Tâm trạng của người lính lái xe khi ngồi trong xe không kính.
2 : Người lính kể về một vài mẩu chuyện về khó khă trên đường ra trận và thái độ của các anh (khi gió bụi, khi mưa, khi giặc bắn phá,…).
3 : Người lính kể về tình đồng đội (cuộc gặp, bữa cơm,…)
4 : Trao đổi về nguyên nhân thắng lợi của những người lính.
Tôi là người lạc quan bởi tôi tin rằng con người cao quý và đáng kính trọng, và một số người thực sự thông minh. Tôi có cách nhìn rất lạc quan về cá nhân. Là một cá nhân, con người vốn đã tốt đẹp. Tôi có cách nhìn hơi bi quan về con người theo nhóm. Và tôi vẫn cực kỳ quan ngại khi tôi thấy những gì đang xảy ra ở đất nước chúng ta, nơi theo nhiều cách đúng là một nơi may mắn nhất trên thế giới. Chúng ta dường như không quan tâm nhiều tới việc biến đất nước của chúng ta thành một nơi tốt đẹp hơn cho con trẻ.
I’m an optimist in the sense that I believe humans are noble and honorable, and some of them are really smart. I have a very optimistic view of individuals. As individuals, people are inherently good. I have a somewhat more pessimistic view of people in groups. And I remain extremely concerned when I see what’s happening in our country, which is in many ways the luckiest place in the world. We don’t seem to be excited about making our country a better place for our kids.
Steve Jobs