XtGem Forum catalog

Giờ này em ở đâu

Giờ này em ở đâu

- Lớn bằng chừng này rồi mà mới chỉ biết lau nhà thôi ah, thế có biết vào bếp phụ mẹ không. Năm anh lên lớp

Giờ này em ở đâu



- Lớn bằng chừng này rồi mà mới chỉ biết lau nhà thôi ah, thế có biết vào bếp phụ mẹ không. Năm anh lên lớp 2 đã phải nấu cơm rồi đấy. Mà nấu bằng rơm nha, ko được nấu bằng nồi điện đâu.



- Anh khác, em khác.Anh lớn hơn em. Anh là người lớn, em là con nit mà



Anh thì lúc nào mà chẳng lớn hơn em !



Thời gian trôi qua....



Anh vẫn là người lớn của em, vì có bao giờ anh nhỏ hơn em đâu. Nhưng em thì không còn là con nit nữa.Em đã là nữ sinh cấp 3 rồi đấy, đi học đã có bạn trai đưa đón.



Anh hơn em nhiều tuổi, nên tất nhiên là chẳng thể nào teen giống như em được rồi. Vậy mà teen vẫn cứ thích tìm đến trò chuyện với ông anh cỗ lỗ này.Mỗi lần em đem mấy chuyện trường lớp ra kể toàn bj anh chọc cho đỏ mặt. Rồi có những chuyện thì anh lại nghiêm túc quá. Chắc là có nhiều lúc ghét anh lắm phải không, hả nhóc.



Thời gian vẫn tiếp tục trôi qua



- Lại thay số nữa hả



- Hj, bạn em nó mua cho sim khác



- Thế thì liên lạc cũng khó nhỉ



- Khi nào cần, em gọi cho



- Thế nếu anh muốn gọi thì phải làm sao



- !!!. Hay thế này nhé, bây giờ cứ cuối tuần, chắn chắn em sẽ lắp sim cũ. Chắc chắn đấy.



-Trùi. Vip quá đi. Đành vậy thôi



- Hj, em sẽ liên lạc



- Ok, anh sẽ chờ.



Anh sẽ chờ..........



----------------------------------------------------------------------



Bạn anh trách anh:



- Sao tối thứ 7 gọi cho mày không được



-Tao dùng sim khác



- Sim nào?



- Lâu rồi.



-Tuần nào cũng vậy ah, chờ em nào ah



-img



- Thua.



Uh, có lẽ anh cũng chẳng hiểu được mình nữa, chẳng hiểu tại sao vẫn giữ lại cái sim khuyến mãi ấy từ rất lâu rồi. Và mỗi tối thứ 7, lại không quên lắp nó vào máy, chỉ để chờ một dòng tin nhắn từ ai đó mà thôi



Trước đây, cũng vào tối thứ 7 ấy, cũng vào cái sim ấy, có một người vẫn thường nhắn tin, gọi điện với anh.Và có lẽ đã thành thói quen, anh vẫn cứ chờ đợi. Vậy thôi.



Đấy là một người em đã quen anh qua những lá thư cách đây gần 5 năm rồi. Đấy là một người em đã luôn rất vui vẻ trò chuyện cùng anh, đã luôn ở bên anh, chia sẻ biết bao nhiêu niềm vui, nỗi buồn cùng anh. Người mà anh vẫn quen gọi là Nhóc, người vẫn luôn gọi anh là " Anh trai ", người đã từng viết trong Blog mình là thích anh, nghe như một kịch bản phim mà đến giờ phút này anh vẫn chẳng thể nào tin nổi, Và rồi, sẽ chỉ xem anh là anh trai thôi.



Anh đã ko hề hay biết được rằng, từ cái Entry hôm ấy, anh đã ko bao giờ được nhìn thấy em lên mạng nữa. Hứa với anh:" em sẽ liên lạc với anh ". Hứa với em: " ok, anh sẽ chờ đấy ".Vậy nhưng : 1 tháng, 2 tháng.... gần 5 tháng trôi qua rồi, anh vẫn chưa một lần được nói chuyện cùng em. Anh vẫn giữ đúng lời hứa của mình. Còn em thì sao.?



Ngày sinh nhật của anh, có một số máy lạ nhắn tin chúc mừng vào cái sim mà ko còn nhiều người nhớ tới. Anh đã vội gọi lại, nhưng chẳng có ai trả lời. Anh biết, đấy là em.



Giờ đây, cái sim kia đã mất thật rồi. Anh ko biết có nên làm lại nó hay không.Nếu làm lại, anh sẽ lại tiếp tục chờ đợi hồi âm từ 1 đứa em đã lãng quên anh. Còn nếu như anh từ bỏ, và nếu như em cũng không bao giờ lên mạng (như những gì em đã viết ) thì......sẽ không bao giờ anh còn cơ hội được gặp lại em nữa. Vĩnh viễn...thật ko em?


2016-11-26 05:47
   
Để Lại Nhận Xét
   
Chủ nghĩa cộng sản có thứ ngôn ngữ ai cũng hiểu được
thành tố của nó là đói khát, thèm muốn và cái chết.
Communism possesses a language which every people can understand
its elements are hunger, envy, and death.
Heinrich Heine

Giờ này em ở đâu,

Ngẫu Nhiên