2 tay buông thõng .. nó dựa trán vào tường , như kiểu đã kiệt sức ... bật cười trong vô vọng ! đưa tay che miệng đi .. Đang cố chặn lại những tiếng cười nấc lên trong khi cảm xúc như ngẹn lại ở cổ họng .. mắt nhắm ngiền xong không ngăn nổi dòng nước mắt nhẹ bâng rơi xuống .
- Đừng khóc em - anh túm lấy cánh tay nó
- Im - Nó vùng tay trong tiếng nấc
Anh đứng đó nhìn nó , cái người trước đây chỉ biết nghe lời và mỉm cười với anh .. giờ đang như chết đi trước mắt anh .. trông nó giờ như cái xác chết đau khổ ~
- Anh xin lỗi !
Anh vừa xin lỗi nó , nhưng có vẻ có ích . Nó dừng khóc , và ngừng cười trong đau đớn . Quay lại nhìn anh với ánh mắt như muốn tuyên bố 1 sự thật cay nghiệt khác .
- Tôi đã yêu anh như thế nào ? - Nó nói và thở dốc , nước mắt làm nhèm hết mascara
- Là anh sai - Anh k dám nhìn vào mặt nó nữa , giọng anh run lên
- Im - Nó hét lên trong giận dữ và tát vào mặt anh
Bỏ chạy . Nó chạy trốn khỏi lời xin lỗi và nhận lỗi từ anh . Anh vẫn đứng đó nhìn theo nó . Rất muốn đuổi theo ôm chặt lấy nó và xin nó đừng rời bỏ anh nhưng sự thật thì , anh đã không còn cái quyền ấy nữa . Sự cầu xin và những lời giải thích chỉ càng biến anh thành thằng đểu trong bắt nó !
Ngã gục xuống nền nhà ! Nó k dám bật cả đèn lên bởi nó sợ sẽ nhìn thấy nó lúc này trong gương … Có lẽ nó sẽ còn khóc nhiều , nó ôm chặt cái gối in hình anh trên ấy rồi cứ khóc mãi .. Cả 1 đêm .. Căn phòng vắng bóng anh , tiếng cười của nó bị mang đi mất .. Bây giờ chỉ còn có thể nghe đc tiếng khóc !
…...
Ngồi ôm gối 1 góc giường , đôi mắt nó nhìn mọi thứ vô hồn .. bây giờ , nó nhớ anh nhiều hơn là ghét anh .. muốn gặp anh nhiều hơn là chạy trốn anh ! Nhưng việc anh làm khiến nó k còn dũng cảm để tha thứ cho anh và ở cạnh bên anh dù đó là 1 cực hình đau đớn với nó .
“ Có những đêm những đêm dài .. với gối ôm em ngỡ như là anh … Tỉnh giấc mơ quá êm đềm vì sao .. Ta lại mãi xa nhau hoài .. Dù có những lúc nỗi nhớ khiến em rất đau buồn .. Dù có những lúc … …. “
Nó ngồi lẩm bẩm lời bài hát vừa bật lên , nó hát theo .. Nước mắt nó lăn dài mặn chát đầu môi , giọng nó nhỏ dần .. run lên , ngắt quãng k còn rõ nó đang hát cái j nữa.. tim nó đau thắt lại … Nó đưa tay quệt nước mắt đi .. nhưng càng cố quệt đi , nước mắt càng rơi xuống nhanh và đều như không có gì có thể ngăn lại đc . Nó đổ người xuống đệm , đưa tay chuyển bài hát .. Nhưng bài hát nào cũng vậy .. Chỉ làm nó nhớ anh và đau đớn bật khóc mãi ..
Nó k biết làm sao để tha thứ cho anh
Nó mở hộp tin nhắn trong máy ! Những tin nhắn mang tên anh , nó chưa hề đọc ! Nó sợ khi đọc r , nó sẽ vùng dậy chạy đến với anh !
Không đc ! Nó nhắc mình là phải loại anh ra khỏi bộ nhớ của mình , không thể lưu giữ mãi hình ảnh kẻ đã phản bội mình như thế !
2 năm nay yêu anh , nó là con bé chỉ biết nghe lời ! Chỉ biết yêu anh … Để r bh sau tất cả những gì đẹp nhất nó dành cho anh thì anh giả lại nó bằng cái thai 3 tháng của Hương – Bạn thân nó !
…..
- Em đang ở đâu thế - Thắng hỏi ngay sau khi Linh nhấc máy
- Em đang ở nhà – Linh thở dài mệt mỏi sau mấy đêm khóc liên miên
- Hôm nay ăn hỏi Hiệp với Hương đấy , em để mọi chuyện dễ thế à – Thắng vội vã qua đt
- Thế theo anh em phải làm gì khi mọi chuyện đã k thể thay đổi đc nữa – Linh nói trong tuyệt vọng
- Anh hiểu em đang cảm thấy thế nào . Cứng cỏi lên em
- Em đang chết dần đây – Linh cười trong vô thức
- Đi cùng anh đến đấy
- Em k đủ can đảm để nhìn mặt 2 người ấy
- Hãy can đảm đối diện thì sẽ kết thúc mọi chuyện sẽ dễ hơn – Thắng nhỏ giọng
- Em k làm đc , em mệt mỏi với chuyện này
- Em phải đi đấy
- Nhưng em …
Thắng cúp máy , nó k đợi câu trả lời tiếp theo của Linh . Còn Linh thì như đã khóc k nổi nữa .. nhìn nó k còn sức sống sau những ngày thiếu Hiệp và khóc mãi với sự thật quá phũ bởi 2 người cô tin tưởng và yêu thương gây ra !
12h22’ .. Mẹ gõ cửa phòng .. Linh mệt mỏi ra mở cửa ,
- Thắng tìm con kìa
- Mẹ bảo anh í lên đây
Linh lại mệt mỏi ngồi trước bàn phấn , nhìn mình trong gương nó cũng thấy chán . Thắng tiến lại phía nó , đôi bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên vai Linh .. Nó cúi mặt cười nhẹ rồi thở dài như cố đẩy mọi lo nghĩ đi … Thắng nói nó nên mặc bộ váy nào nổi hơn cả cô dâu , nó cười nhưng trong đầu nó lại nghĩ “ Người sẽ làm vợ Hiệp nhẽ ra phải là mình “
Thắng như đọc được suy nghĩ ấy của Linh , nó lấy trong tủ Linh cái váy màu hồng tím , cái màu tinh khôi ấy .. Có lẽ sẽ làm Linh như sống lại 1 chút . Thêm chút màu mắt tím hồng nhũ và đôi môi mọng son màu cánh sen .. Điểm chút má hồng cho gương mặt thức mấy đêm kia hồng lên 1 chút .. Linh lúc nào cũng xinh xắn và đáng yêu trong mắt Thắng . nhưng hôm nay , đôi mắt Linh đen buồn .. sạm màu thất vọng !
2h15’
Buổi lễ đông ng , ai cũng tất bật chuẩn bị đón nhà trai ! .. Linh bước vào trong , tất cả bạn bè đổ mắt về phía cô .. Ánh mắt ngạc nhiên có .. Thương hại có .. và có cả những ánh mắt khinh khỉnh nữa ! Có lẽ họ nghĩ Linh k dám đến đây hay nghĩ Linh đến để phá buổi lễ này .
- Mày về đc 2 tuần rồi sao k liên lạc bọn tao – Cái Thủy hỏi
- Tao bận 1 số chuyện – Linh cười như k có chuyện j cả
- Linh bận đi hú hí với Thắng – Thắng chen vào cười híp cả mắt để lộ núm đồng tiền sâu hoắm
Có vẻ câu đùa của Thắng k vui vẻ cho lắm . Mọi ng cười gượng gạo , Linh thì nhìn Thắng nghi ngại .
Đúng lúc ấy Hương xuất hiện . Nó chết đứng ở bậc cửa khi nhìn thấy Linh , ngay lập tức Linh đứng phắt dậy … nhưng Thắng kéo tay Linh lại :
- không sao đâu anh
- Ừ ! - Thắng cười
Linh tiến lại phía Hương , Hương cúi mặt k dám nhìn thẳng vào mặt Linh , nó lắp bắp
- Mày về hẳn à ? – Hương nhìn Linh ngại ngùng
- 1 năm là đủ thay đổi mọi thứ rồi - Linh nhìn Hương thách thức
- Tao .. tao ..xin lỗi mày – Hương cúi mặt
- Mày thắng ! Hạnh phúc nhé – Linh nắm tay Hương .. ánh mắt Linh như bất cần cái j lúc này
Không khí xung quah 2 đứa tự nhiên như lặng hẳn đi .. Việc Linh và Hiệp yêu nhau hơn 2 năm và thêm 1 năm Linh đi Singapo ai cũng biết và biết rõ khoảng thời gian không có Linh Hiệp và Hương đã phản bội ng yêu và bạn mình để có ngày hôm nay , 1 lễ ăn hỏi ! Ai cũng hiểu sự tổn thg của Linh .
Linh ngồi xuống bên cạnh Thắng . Thắng cảm thấy sự kìm nén ở Linh , mắt cô đỏ sọc , nhưng tất cả đang dần dần như k còn là j vì những ngày vừa rồi Linh đã dằn vặt khổ sở đủ dành dũng cảm cho ngày hôm nay !
3h . Họ nhà trai đến . Tất cả mọi người chạy ra đón chú rể . Riêng Linh phải mất vài phút nó mới nhấc đc người đứng dậy . Lê từng bước khó khăn .. Như đâm thẳng 1 nhát dao vào chính giữa trái tim k lệch đi phân nào cả .. Nó trông thấy Hiệp , gia đình Hiệp .. nụ cười của anh và sự háo hức của gia đình làm tim nó đau đớn quá ! Nhưng đau đến mức , nó k khóc nổi nữa ..
- Gắng lên , cười đi – Thắng đột nhiên nắm chặt lấy tay nó
Nó im lặng làm theo Thắng , lúc Hiệp đi qua nó , nhìn nó với ánh mắt ngạc nhiên và đầy sự hối hận thì nó đã mỉm cười .. Mẹ Hiệp nhìn Linh , trong giây phút .. bà mỉm cười như thương Linh .. 1 ng con gái nhẫn nhịn !
Ngay sau khi Hiệp bước qua .. Anh quay mặt đi .. Bàn tay Linh nắm chặt tay Thắng , nó cúi mặt .. mất 1s nó nhận ra tất cả sụp đổ trước mắt mình . Nó bỏ chạy 1 lần nữa .. Nó k muốn ở lại làm ảnh hưởng đến niềm vui của ng mà nó đã yêu cũng như tất cả mọi người .
Nhưng cái điều nó k nghĩ đến là Hiệp đã chạy theo nó . Bỏ mặc sự hoảng hốt của đám đông .
Thêm chút mưa cho nó thêm phần long trọng nhé …
Mưa ào ạt rơi xuống .. trời đã âm u từ lúc Hiệp xuất hiện .. và bây giờ mưa . mỗi lúc như 1 lớn như nỗi đau trong lòng Linh vậy …
- Tha thứ cho anh – Hiệp ôm lấy Linh từ phía sau khiến Linh k chạy đc nữa
- Bỏ ra và quay lại đi – Linh hét lên nó vùng ra khỏi vòng tay của Hiệp
- Anh sai và anh cần em tha thứ – Hiệp hét lên trong tiếng mưa rồn rập
- Em sai .. Chính em sai – Linh hét lên rồi quị gối xuống , nó mệt mỏi quá r
Trong tiếng mưa .. Hiệp vẫn nghe thấy giọt nước mắt khôn nguôi của Linh , giọt nước mắt quá đỗi yêu anh !
Hiệp quì xuống trước mặt Linh !
Mưa ào ạt rơi nhanh hơn .. vội vã hơn
- Anh thực sự yêu em nhưng anh đã sai lầm – Nước mưa khắc lên khuôn mặt khổ sở của Hiệp
- Anh đừng nói nữa – Linh bịp tai lại
- Bây giờ anh phải chịu trách nhiệm với sai lầm của mình – Hiệp lay hai vai Linh như bảo hãy nghe anh nói
- Em k muốn nghe – Linh lắc đầu và khóc nấc lên trong tiếng mưa
- Hãy tha thứ cho anh , anh xin lỗi
Nói rồi Hiệp đứng dậy . Anh chạy về , Linh biết anh quay về với Hương . Linh biết mọi chuyện k thể thay đổi đc .. kể cả cô có tha thứ cho Hiệp hay k ! Linh nước mắt lẫn trong mưa nhìn theo bóng Hiệp chạy khuất dần … Nó trống tay xuống nền đất nhạt nhòa mưa , 1 tay ôm lấy ***g ngực như nổ tung bởi vết thương kia vừa bị Hiệp xé tan trong lời xin lỗi .
Rồi mưa cứ dần làm mặt nó nóng dần lên . Nó ngừng khóc trong vô vọng . Nó cảm thấy tất cả đã chấm dứt .. Nó đã mất Hiệp !
1 cái ô màu xanh cô ban chợt xuất hiện trên đầu nó .. Những hạt mưa rơi vội trên ô .. Nó ngước lên và nhìn thấy Thắng .. Sự xuất hiện của Thắng như 1 sự an ủi . Nó nhìn Thắng ánh mắt đầy đau khổ .. Thắng biết ánh mắt ấy như muốn nói “ Đừng bỏ rơi mình “ anh vứt chiếc ô khỏi tay rồi ngồi xuống ôm Linh vào lòng .
Mưa ướt nhòa tất cả và như giúp Linh xóa nhòa mọi thứ . Lẫn trong tiếng mưa .. tiếng khóc xót xa của mình , Linh vẫn nghe rõ câu nói của Thắng ngày hôm ấy ..
- Hãy cho trái tim mình thời gian để lành lại em à !
Có lẽ .. Linh hiểu ! Có những nỗi đau tưởng chừng như k thể nào xóa nhòa .. tưởng chừng sẽ ám ảnh đeo đuổi mình đến hết cuộc đời này nhưng k phải vậy vì tất cả đều có thời gian của nó .. Phải tự cho mình thời gian .. Vì thứ duy nhất có thể làm mọi vết thg lạnh lại .. chính là “ Thời gian ''
Trái tim luôn luôn nhìn thấu trước khi cái đầu có thể thấy được.
It is the heart always that sees, before the head can see.
Thomas Carlyle