Không hiểu vì sao anh thích nhìn đôi mắt nhỏ, đôi mắt một mí rưỡi lạ lạ không to cũng không hí hí như hàn quốc, mi mắt không dài chỉ đủ tạo vài cái sọc trên cặp kính của nhỏ khi nhỏ chớp mắt lúc trời có sương lạnh, và cứ mỗi lần nhỏ bắt gặp ánh mắt anh nhìn nhỏ thì hai má nhỏ ửng hồng lên làm lòng anh bối rối.
Nhà nhỏ ở cách nhà anh một đoạn ngắn, nhỏ lại hay đến nhà anh hỏi bài vì anh hơ nhỏ tới năm tuổi cơ mà lại thêm anh học giỏi nữa nên bọn con nít trong xóm hay đến hỏi anh này nọ, anh giải thích hết tính lại vui vẻ nên từ lúc đi học nhỏ đã đến nhà anh thường xuyên nhưng bây giờ nhỏ ít đến hơn và hình như anh đang có bí mật gì đó khó nói lắm anh cứ nhìn nhỏ, nhỏ bắt gặp thì anh quay chỗ khác như che dấu bí mật ấy. Với anh nhỏ còn nhỏ lắm dù nhỏ 18t rồi _ đâu phải con nít, nhưng không lớn thật sự. Anh thì đang học năm cuối đại học, nhỏ thì đang học 12 thời gian nhỏ đến không nhiều như trước, nhỏ sắp bước qua ngưỡng cửa lớn trong đời nên bí mật ấy anh càng giữ chặt và chưa lần nào nói với ai nhưng điều anh không ngờ là cũng gì thế nên đã tạo cho nhỏ mối nghi ngờ để rồi lòng nhỏ lại có một bí mật.
Đêm ấy sinh nhật anh trăng sáng nhỏ ngồi trên nghế đá trước sân nhà anh đợi anh hai người ngồi nhìn trăng, đôi mắt mí rưỡi của nhỏ cười, ở nhà nhỏ gỡ cặp kính cận ra để lộ hàng mi mỏng đung đưa với trăng lòng anh hồi hộp suýt thì anh đã nói ra điều bí mật mà anh đã cố gắn giấu kính, anh rung rung bỗng nhỏ thì thầm:
_ Trăng đẹp quá, anh biết không em thích hình tròn lắm, nhất là những khối tròn dó anh.
Rồi nhỏ kể anh nghe về những chuyện của khối cầu tất cả điều là những mối tình tan vỡ, hai người yêu nhau nhưng vì duyên số nên chết đi trái tim thành một khối cầu, có câu chuyện làm anh thấy nhớ nhất nó nói về một chàng trai vì người con gái mình yêu anh đã ra đi để cô gái mỏi mòn trong đợi khi chết người nhà tìm được trong nắm tro sau khi đã hỏa tán cô gái là một khối cầu trong veo đỏ như máu bên trong ẩn hiienj hình bóng chàng trai, đập không vỡ người ta để lên bàn thờ thờ cô, khi chàng trai về mang theo số tiền đủ để cưới cô gái như người bố cô đã yêu cầu đến nhà cô gái và khi hay tin cô mất anh đã cầm khối cầu một giọt nước mắt làm nó vỡ tan. Như tình yêu của cô gái đã đc toại nguyện cô đã gặp người cô yêu, trong vòng tay anh nên cô đã ra đi thật sự,… Anh đang lặng trong cau chuyện của nhỏ, bổng nhỏ đứng dậy đặt vào tay anh hộp quà:
_ Đố anh mở được vật bên trong, hihi! Sinh nhật vui vẻ! (^.^)
Nhỏ bỏ về để lại anh nụ cười bối rối (@.@). Món quà là một khối cầu bằng nắm tay làm bằng gốm, anh xoay tròn rồi đặt vào tủ kính trên một miếng nhung êm màu đỏ.
Thời gian qua đi, nhỏ đậu đại học rồi đi xa, rồi ba mẹ nhỏ cũng dời nhà lên thành phố cho nhỏ dễ đi học hơn. Anh ra trường đeo đuổi ước mơ anh cũng đi làm bỏ lại ở quê một giấc mơ nhỏ và vẫn giữ bí mật ngày ấy trong lòng. Những lần về quê anh đi ngang nhà cũ của nhỏ nhìn vào anh như muốn tìm đôi mắt mí rưỡi kia, giờ anh có thể nói bí mật ấy với nhỏ nhưng nhỏ đâu mà nói, anh vẫn không mở được khối cầu ấy.
Một lần, anh gặp nhỏ, nhỏ giờ đẹp quá, cao và trắng hơn xưa nhưng đôi mắt nhỏ khi cười vẫn làm anh bối rối, nhỏ đã tự tin hơn nhỏ nhìn thẳng anh khi nói chuyện:
_ Anh khỏe không?
Bổng anh cười buồn:
_ Khỏe,…Còn em?
_ Khỏe lắm, hihi, vẫn nụ cười như ngày trước
Rồi anh không nói tiếp để nhỏ kể anh nghe chuyện những ngày qua, vì thật sự anh không khỏe, anh đang bị bệnh thận, nhỏ có điện thoại nhỏ vội đi mà quên việc anh xin số đt của mình, anh nghĩ nhỏ vô tình vì quá gấp mà đâu biết rằng cú điện thoại ấy từ bệnh viện báo nhỏ biết về bệnh của nhỏ, và nhỏ đã cố tình không cho anh số điện thoại vì nhỏ sợ khi nghe giọng anh từ điện thoại nhỏ sẽ không kìm được mà nói ra bí mật của mình với lại nhỏ nghĩ anh đã mở được món quà kia nhưng anh,…
Năm sau, anh cưới vợ cô vợ có đôi mắt hai mí to tròn, và sáng.
Ngày anh đám cưới cũng là ngày nhỏ đi phẫu thuật, vì bệnh tim ba năm nay của nhỏ trở nặng anh không hay nhưng nhỏ thì biết rất rõ về anh cả căn bệnh của anh, nhỏ nói với người ta nếu phẩu thuật không thành công thì hãy đem quả thận của nhỏ về thay cho anh và rồi cũng ngày hôm ấy bệnh viện cho hay đã có người đồng ý cho anh quả thận, cô gái đã mất gia đình cô cũng chuyển đi nơi khác vì buồn.
Sau khi ở bệnh viện thay thận xong anh về, bước vào phòng anh gặp vợ anh đặt hồ sơ người tặng anh quả thận phía dưới quả cầu bằng gốm trên tấm nhung đỏ vì vợ anh biết anh sẽ tìm hồ sơ người đó, vì anh muốn cảm ơn họ và vì sợ gió bay nên cô đã đặt quả cầu ấy lên. Tay anh mân mê quả cầu một chút kỉ niệm thoáng qua “chắc giờ nhỏ hạnh phúc”. Anh với tay lấy hồ sơ bên trên là tên của nhỏ, quả cầu trên tay anh rơi xuống vỡ tan bên trong là mảnh giấy “ Chàng ngốc, em yêu anh”
Nếu xuất phát từ tập tục, thì quan niệm về người xung quanh tạo ra, chứ không phải có ở con người từ khi mới sinh ra.
Trang Tử