Cô chợt hiểu ra rằng, chẳng có hạnh phúc nào to lớn, chính những niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống mới đắp xây nên một hạnh phúc ngọt ngào...
Sau khi kết hôn, anh không còn giữ vị trí độc tôn trong lòng cô nữa. Cô cũng chẳng còn là đại tiểu thư được anh nuông chiều. Những thiên sứ trong phút chốc đã lạc xuống trần gian, bắt đầu cuộc sống của những người phàm tục.
Khi anh đi làm về, cô đang trong bếp cầm chảo tráng trứng. Anh cất cặp, đứng bên cạnh bóc hành giúp vợ, nghe cô báo cáo: “Dầu ăn bắn cả vào tay em đây này; Gas sắp hết rồi đấy; Trứng hôm nay lại tăng thêm 2 đồng; Cái vòi nước hình như bị dò; Mẹ anh gọi điện thoại bảo sẽ mang một ít rau xanh đến cho chúng ta...”. Cô kể lể đủ thứ chuyện, anh vẫn đứng lặng im lắng nghe.
Anh vừa gắp miếng khoai tây bị xào cháy, vừa nói một câu: “Lại nấu chưa ngon rồi”, cô liền quẳng đũa xuống bàn, mặt xị ra chẳng nói nửa lời, mắt ngân ngấn nước. Anh xoa hai tay, vội vội vàng vàng dỗ dành: “Vợ của anh à... Lại chọc phải tổ ong rồi đây”. Nói rồi anh cầm tay cô đánh lên người mình: “Anh chết đi này, chết đi này...”. Cô không nín được cười trước kiểu dỗ dành của anh nên thôi không khóc nữa.
Cô lên mạng chat với bạn bè, kêu sầu kể khổ: “Anh ấy ngủ ngáy to như sấm, ăn cơm thì miệng cứ chóp cha chóp chép, thỉnh thoảng lại buột miệng nói vài ba lời thô thiển, tóm lại là vô cùng chán ngán”. Lũ bạn bảo: “Nếu chán vậy thì bỏ quách đi cho rồi”. Cô lưỡng lự, nghĩ suy một lát rồi nghiêm túc trả lời: “Không”.
Anh đi làm về, cô hăm hở khoe với anh: “Hôm nay có người tặng cho em một đóa hồng đấy, là bạn học từ hồi nhỏ, cậu ấy mới từ nước ngoài về. Đồng nghiệp ở công ty đều thích mê cậu ấy”. Anh không nói gì, mặt mày nặng trịch như đeo đá, quét ánh mắt lạnh te nhìn vợ. Cô ôm lấy cánh tay anh, đắc ý nói: “Ghen rồi phải không? Anh yên tâm đi, em đã nói với cậu ấy, bản cô nương là hoa đã có chủ rồi”. Anh cười: “Ừ, thì bản công tử cũng là hoa đã có chủ rồi”.
Hai đứa lại cãi nhau, chẳng qua cũng chỉ là vì những việc cỏn con. Cô tức anh, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, mở toang cửa lao ra ngoài, cái rét mùa Đông như cắt da cắt thịt khiến cô lạnh buốt, toàn thân trong phút chốc đã trở nên tê cứng. Anh giận quá mất khôn, không nói không rằng túm cổ tay cô kéo tuột vào trong nhà, giúi vợ vào đống chăn ấm rồi đi nấu cho cô một bát canh. Trong lòng cô vẫn còn rất ấm ức, cau mặt cau mày, đi đi lại lại phản kháng, cổ tay bị anh túm chặt đau buốt, cuối cùng lại còn bị anh bịt mũi bắt uống sạch bát canh. Tức đâu mà tức quá. Anh đứng cạnh giường, hai tay chống nạnh, nổi giận đùng đùng: “Có bản lĩnh thì thử lặp lại một lần nữa xem nào!”.
Hai vợ chồng suốt ngày cãi cọ, mệt mỏi buồn rầu. Anh giận vì cô ở lại cơ quan nhiều hơn, cô giận anh cũng chẳng thèm hỏi han trò chuyện. Những giấc mơ về một ngôi nhà hạnh phúc, tràn ngập tiếng cười dần tan biến.
Sau một ngày nằm bẹp, cô quyết định gọi điện thoại cho mẹ hỏi: “Mẹ ơi, thịt kho tàu nấu như thế nào nhỉ?”. Mẹ nó ngạc nhiên: “Từ nhỏ đến giờ con không thích ăn thịt mỡ mà”. Cô cười hì hì nói: “Anh ấy thích ăn”.
Anh gọi điện cho mẹ: “Lần sau mẹ đến thì mang thêm một ít ngô non nhé”, mẹ anh hỏi: “Chẳng phải là con không thích ăn ngô sao”. Anh ngập ngừng: “Nhưng cô ấy thích”.
Ăn tối xong, anh đột nhiên bị đau bụng dữ dội. Cô luống ca luống cuống tìm thuốc cho anh, đụng vào làm cốc nước rơi vỡ tan tành. Cuối cùng thì bụng anh cũng đỡ đau hơn, cô chui vào nhà vệ sinh rồi ở lì trong ấy mãi chẳng ra.
Anh sốt ruột đẩy cửa bước vào, thấy vợ cúi mặt trên chậu rửa mặt nước mắt dàn dụa. Nhìn anh, cô nức nở nói: “Nếu như hôm nay anh không ở nhà thì em biết phải làm sao?”. Anh ôm cô vào lòng, dịu dàng: “Ngốc ạ, anh nhất định ở bên em suốt cả đời này”.
Cô mỉm cười, chỉ một vòng tay thôi mà sao ấm áp vô cùng. Cô chợt hiểu ra rằng, chẳng có hạnh phúc nào to lớn, chính những niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống mới đắp xây nên một hạnh phúc ngọt ngào.
Phong cách của một người không thể chi phối phong cách của người khác.
One man's style must not be the rule of another's.
Jane Austen