Ring ring

Giọt nước mắt cuối cùng

Suốt một tháng hè, Hương chôn mình dưới những tập tài liệu, sách vở trong phòng, quên đi giàn hoa giấy xanh mướt và người con trai nhà bên.Thành hay

Suốt một tháng hè, Hương chôn mình dưới những tập tài liệu, sách vở trong phòng, quên đi giàn hoa giấy xanh mướt và người con trai nhà bên.Thành hay chờ nó ngoài hiên nhà mỗi buổi sáng sớm.



Những lúc ấy, Thành lại bắt đầu thói quen ngắm nhìn dàn hoa giấy. Mỗi lần Hương mở cửa, bắt gặp ánh mắt trầm ấm mà tha thiết trên đám hoa lá màu hồng xanh, tim Hương lại đập trật một nhịp. Trong lòng Hương đôi khi tự hỏi, liệu có bao giờ ánh mắt đó hướng về mình chứ không phải là dàn hoa trổ bông kia, rồi giật mình đỏ mặt, vội vàng xấu hổ cất ý nghĩ kia xuống thật sâu, như sợ ai đó phát hiện mà cười đùa mất.



“Cậu thích hoa giấy à?”



Thành có vẻ hơi giật mình khi nghe câu hỏi đột ngột từ người không hay nói nhiều như Hương. Cậu chỉ gật đầu nhẹ.



“Ừm.”

“Thích nhất trong tất cả các loại hoa?”

“Ừm.”



Hương nghiêng đầu tò mò.



“Thích đến vậy sao? Sao lại chỉ thích hoa giấy thôi?”



Thành im lặng, không trả lời, nhìn về phía sau xe, có vẻ ra hiệu cho Hương ngồi lên thay vì đặt câu hỏi. Hương ngần ngại trước không khí bỗng ngột ngạt kì lạ, rồi yên vị tên chiếc áo mưa gập gọn, để vòng bánh xe bắt đầu quay. Nó cảm thấy dường như mình đã hỏi một câu không nên được đặt ra.



Quang cảnh những con đường buổi sáng vắng vẻ làm cho sự yên lặng giữa cả hai càng thêm nhức nhối. Thường thì Hương sẽ lẩm nhẩm học bài hoặc chỉ đơn giản cảm thấy hạnh phúc đằng sau xe Thành, nhưng sau sự từ chối trả lời bất thường của cậu, Hương cảm thấy ngay cả thở mạnh sau tấm lưng ấy cũng thật khó khăn.



Hình như Thành đã đươc giáo dục rất tốt, kể cả việc đối xử lịch sự với con gái, nên có vẻ cậu cảm thấy hơi tội lỗi khi đã ngắt cuộc đối thoại như vậy. Bằng chứng là nửa đương, cậu đã lên tiếng, gọn ghẽ trong một câu.



“Vì hoa giấy là hoa tôi hay tặng bạn cùng lớp cũ.”



***

Bạn cùng lớp của Thành là một bạn gái có đặc điểm rất thích sưu tầm hoa giấy ở mọi địa điểm trong cả cái thành phố Hải Phòng nhỏ bé, và cũng là bạn gái cũ của Thành. Mỗi tháng, Thành hay tặng cô ấy một bông hoa giấy ở một góc phố nào đó, với vô vàn địa chỉ, để cô ấy ép vào quyển sổ tay và cảm ơn cậu với nụ cười rạng rỡ trên môi.



Cuối cùng, chính tay Thành đã chôn quyển sổ đó hôm đám tang của cô ấy, vì một tai nạn giao thông bất ngờ. Bất ngờ đến mức bàng hoàng cho tất cả, trong đó có Thành, đến mức khiến cậu chưa thể vượt qua, đến tận bây giờ.



Thành đã trả lời câu hỏi, với giọng nói bình thản mà vẫn lay lắt những hoang mang quá khứ, cốt cũng để làm cho Hương đỡ băn khoăn khó xử. Cậu đâu ngờ, những lời nói đó đã làm cho Hương lặng đi. Một cơn đau rát từ con tim đang co thắt lan tỏa ra khắp lồng ngực, gợn lên cổ họng, làm đầu óc Hương dừng lại, không thể suy nghĩ gì. Thành đã có một người con gái khác, và còn là người không bao giờ thay thế được.









Đơn phương.



Đơn phương.



Những giọt nước trào ra từ khóe mắt Hương. Hương lại đưa tay lên bịt chặt miệng không cho tiếng nấc vang lên. Lần thứ hai nó khóc sau lưng Thành, nhưng lần này Thành không biết, không thể biết, và nó cảm ơn trời vì điều đó.



Nó đã được cảnh báo, nhưng vẫn không thể tưởng tượng, đơn phương có thể đau đến mức này. Đau hơn Hương nghĩ rất nhiều, và đau hơn nữa, hơn tất cả những gì Hương biết, là dù có như vậy, dù đã biết là như thế, tình cảm của Hương đối với Thành vẫn không thể phai nhạt đi dù chỉ một chút nào.

Trước khi chiếc xe đạp đỗ lại ở cổng trường, Hương đã có đủ thời gian để lau nước mắt, để cho khuôn mặt không còn đỏ lên với nỗi đau, để Hương có thể đeo một nụ cười giả trên môi thật rạng rỡ, nói lời cảm ơn, và che giấu cõi lòng đã lạnh ngắt bằng nụ cười ấy cho đến khi gục xuống bên trong cánh cửa nhà, ngay sau khi Thành đã khuất sau căn nhà hàng xóm.



Hôm nay Hương không níu lại nhìn cậu qua cửa sổ phòng mình, vì sợ lại mắt gặp đôi mắt màu café buồn bã vương trên dàn hoa giấy của nhà Hương, mà tâm hồn đã mất hút trong những hoài niệm của quá khứ bạc màu.



Hương hoàn thành bản đăng kí thi đại học và nộp lại cho cô giáo.



Đã nửa năm cho tình cảm đơn phương của Hương. Và nửa năm ấy cũng là quá đủ. Hương không còn ngồi cạnh Thành, cũng đã biết cách giam giữ nước mắt mình tốt hơn, vì giờ đây, sẽ không có hoàng tử mắt nâu nào che chắn bảo vệ cho chúng nữa. Sự bảo vệ dịu dàng ấy đôi khi còn khủng khiếp hơn bất kì hành động tàn nhẫn nào, khi nó gửi đến trái tim Hương những cơn xót bỏng rát không tài nào chữa được.



Duy chỉ có thói quen đạp xe đến trường là không thể thay đổi, do bố mẹ Hương không đồng ý khác đi. Những vòng quay xe đạp lăn đều trên những nẻo đường, chở đi im lặng và nỗi đau.



Sau cuộc nói chuyện nửa năm trước, Thành cũng không nói nhiều như vậy nữa, sở thích ngắm nhìn giàn hoa giấy cũng ít đi. Người ta vốn có thể quên, nhưng không thể xóa bỏ, cũng giống như đôi mắt Thành vẫn thảng hoặc dạo qua những bông hoa giấy chợt nở hoặc những cảm xúc vẫn nhói lên day dứt vài lần trong Hương theo những cái nhìn ấy.



Dù vậy, tất cả sẽ chấm dứt nhanh thôi.



***

Ngày bế giảng, Thành đạp xe chở Hương về nhà như thường lệ. Qua bao ngày tháng, bỗng nhiên Hương đã có thể lấy lại giọng của mình.



“Thành, cậu có biết hoa giấy thực ra không có màu hồng?”

“Hưm?”



Thành có vẻ hơi ngạc nhiên trước câu hỏi đột ngột lần thứ hai ấy. Sau lưng cậu, Hương chỉ đều đặn nói tiếp.



“Thực ra hoa giấy chỉ là những bông hoa màu trắng rất nhỏ và mỏng manh bên trong lớp màu hồng kia, cái mà người ta hay tưởng là nhụy. Vì hoa giấy mỏng manh như vậy nên mới cần đến những chiếc lá khác màu để che chắn bào vệ, những chiếc lá chỉ thuộc về riêng hoa giấy mà thôi.”



Hương hít một hơi dài. Phía trước, Thành vẫn im lặng.



“Khi đến mùa hoa giấy tàn, những bông hoa trắng sẽ tàn trước tiên, nhưng những chiếc lá khác màu ấy vẫn còn và vẫn sống thêm một quãng dài nữa. Lúc đó lá sẽ ra sao khi hoa đã bỏ lá mà đi?”



Bánh xe đạp chậm lại, không rõ vì sắp về đến nhà hay là vì câu hỏi vương trên không trung của Hương.



“Câu trả lời là thực ra hoa đã không muốn bỏ lá lại một mình, thiên nhiên định vậy, hoa không thể làm trái. Nhưng vì thế mà hoa lại càng không muốn lá đau buồn. Vì thứ hoa yêu hơn cả, là màu xanh mà lá đã hy sinh, để biến thành màu hồng che chở cho hoa, là sức sống dạt dào lá đã có.”



Chiếc xe phanh kít lại cổng nhà Hương. Trên cao, giàn hoa giấy đang nở rộ, nhưng lần đầu tiên Thành không nhìn chúng, mà nhìn thẳng vào Hương, đôi mắt màu café đẹp tuyệt mở to. Hương xuống xe, trước khi đóng cửa lại, nó hướng ánh mắt về phía Thành, nở nụ cười cuối.



“Người ra đi không mong muốn sự quên lãng nơi người ở lại, nhưng mong muốn người ở lại có thể vượt qua và sống tiếp như cái cách người ra đi đã từng yêu thương.”



Đó là nụ cười buồn nhất Thành từng thấy. Một nụ cười héo hắt, khó khăn qua những cơn đau dài không có điểm cuối, qua những nỗ lực ngừng tình cảm nào đó lại, nhưng vô ích, nếu cõi lòng có thể nghe theo trí óc con người, thì trên đời chẳng sẽ chẳng bao giờ có những trái tim tan vỡ thành mảnh vụn vì dù có thích có yêu đến đâu, mong chờ sự đáp lại đến đâu, cũng không thể làm người kia cùng nhìn về một hướng.



Cánh cửa sập nhẹ trước Thành, để người con trai đứng ngoài với những ý nghĩ lẫn lộn đầy ắp trong lòng, và người con gái ngã sụp ngay đằng sau cánh cửa ấy, cánh tay nhỏ lại đưa lên bịt chặt những tiếng nấc, khi bàn tay kia nắm nghiến bản sao hồ sơ đại học ghi địa điểm Hà Nội.



***



Hương quyết định lên Hà Nội học, và bố mẹ nó không cấm cản con đường nó chọn. Suốt một tháng hè, Hương chôn mình dưới những tập tài liệu, sách vở trong phòng, quên đi giàn hoa giấy xanh mướt và người con trai nhà bên. Thành cũng lên Hà Nội thi đại học, nhưng ở rất xa nơi Hương định sống, nó cũng chỉ cần có vậy. Cố gắng một chút nữa thôi, Hương có thể từ bỏ tình cảm đầu đời và cũng là đơn phương của mình.



Hôm nay, là ngày Hương đi, hơi quá sớm cho ngày thi, nhưng có lẽ đó là điều Hương muốn.



“Con không định tạm biệt nhà Thành sao?”



Mẹ Hương hỏi, nắn nắn đôi tay nhỏ bé của đứa con gái. Dường như linh cảm người mẹ cho bà biết mơ hồ chuyện gì đã xảy ra. Hương lặng lẽ lắc đầu. Tiếng còi xe ô tô vang lên làm nó hơi giật mình, vội vàng chào mẹ rồi vòng ra phía cửa bên của xe, để bắt gặp người Hương ít muốn gặp nhất bây giờ.

Thành đứng đó, trên tay cầm một đóa hoa giấy nở muộn. Giọng nói trầm của cậu cất lên, làm lồng ngực Hương đau rát.



“Hôm nay tôi định đi thăm mộ cô ấy.”



Quá sức chịu nổi của mình, Hương quay người mở cửa xe. Thành bước nhanh tới dừng bàn tay Hương lại, cất tiếng tiếp tục.



“Lần cuối.”



Hương nhìn Thành, ánh mắt lộ rõ những hoang mang. Nó không muốn mình hy vọng thêm nữa, hoàn toàn không muốn, một lần tan vỡ là quá đủ cho trái tim con gái vốn đã yếu mềm trước đôi mắt màu café ấy.



Thành vẫn giữ chặt Hương.



“Tôi không biết sẽ là bao lâu, nhưng tôi sẽ vượt qua, chắc chắn như vậy. Hương có thể chờ tôi, đến ngày ấy, được không?”



Gió thổi xuyên qua giàn hoa giấy rực rỡ, làm những đóa hoa bay lên không trung, tạo thành cơn mưa hoa màu hồng nhạt trước hiên nhà. Cũng trước hiên nhà ấy, công chúa đã lại khóc, nép mình trong lòng chàng hoàng tử mắt nâu.



Để nước mắt công chúa bây giờ, sau này và mãi mãi sẽ được bảo vệ chỉ bởi hoàng tử ấy, hoàng tử của riêng công chúa mà thôi.


2016-11-25 00:00
   
Để Lại Nhận Xét
   
Hãy yêu bản thân vô điều kiện, như là bạn yêu những người thân thiết với mình bất chấp khuyết điểm của họ.
Love yourself unconditionally, just as you love those closest to you despite their faults.
Les Brown

Giọt nước mắt cuối cùng,

Ngẫu Nhiên