Tôi từng đọc một câu nói, mùa xuân là mùa ngắn nhất trong năm, đúng thế, bao giờ cũng vậy, mùa xuân ấp áp nhất, vui tươi nhất và ngắn nhất. Trong cuộc sống, tôi cũng chiêm nghiệm, tuổi xuân là giai đoạn ngắn nhất trong cuộc đời. Người ta vẫn truyền tai nhau rằng “ Lo gì, cuộc đời còn dài mà”, nhưng hầu hết người ta chưa từng nghĩ “ Cuộc đời dài, nhưng không phải giai đoạn nào cũng đầy đủ nhiệt huyết như tuổi xuân”.
Tôi không quen chờ đợi, mọi thứ trên đời này tôi đều muốn chộp lấy và cất vào chiếc hộp riêng vô hình. Luôn cố gắn nắm lấy hết mọi cơ hội, mặc dù chưa bao giờ thành công tất cả. Và trong suốt khoảng thời gian từ lúc tôi mười sáu tuổi đến khi tròn hai mươi tôi luôn thần tượng một người, người đó là Sĩ Nhân. Sĩ Nhân không phải là anh chàng hoàn toàn hoàn hảo, nhưng trong mắt tôi anh luôn có một cái bóng rất oai hùng phía sau. Sĩ Nhân là một biên đạo nhảy cho một vũ đoàn lớn trong thành phố, tôi là học viên. Tôi thích cái cách anh hét lên với đám học viên “ Dứt khoát lên chứ, đừng có nhây nhưa những động tác tầm thường như thế”. Tôi nhảy không giỏi, lúc đó tôi là cô bé hơi tròn trịa, nên muốn học nhảy cho thân hình gọn bớt. Và tất nhiên, tôi nằm trong top những học viên yếu nhất, Sĩ Nhân luôn nhìn tôi bằng đôi mắt không hài lòng.
Một thời gian sau, khi tôi đã cố gắn hoàn thành được những bước cơ bản và phức tạp. Sĩ Nhân nói “ Bé Đổng, em nhảy khá rồi đó!”, chỉ một câu nói đó thôi, chỉ vỏn vẹn bảy từ bình thường, mà trong suốt hai năm tôi luyện tập không ngừng. Đến khi đạt được chiếc huy chương vàng của một cuộc thi, tôi đem nó khoe với anh, cũng là lúc anh giới thiệu với tôi một người con gái, mà anh nói: đây là bạn gái anh. Bạn gái anh ư? Rất xinh đấy! tôi luôn xuýt xoa và nở một nụ cười rất tươi với anh. Dù trước đây chưa bao giờ tôi cảm thấy yêu Sĩ Nhân, nhưng lại cảm thấy mất mác khi anh yêu người con gái khác. Tình yêu không phải là một bức tranh phong cảnh, đôi khi là trừu tượng mà cố lắm ta mới nhìn ra một phần nào linh hồn của nó.
Tôi không nghĩ anh sẽ yêu tôi, cũng không có ý định đá người con gái kia ra khỏi cuộc đời anh, hạnh phúc là cái bây giờ tôi hướng đến. Nhưng lúc này, tôi lại nghĩ rằng “Đời còn dài mà, rồi anh sẽ yêu em thôi!”. Như vậy, đối với Sĩ Nhân tôi là một người bạn, một đứa học trò và từ khi anh yêu người con gái đó anh lại nói rằng “Đây là em gái anh”. Hầu như, con trai khi yêu một người con gái thường giới thiệu về người bạn khác giới đi cùng là “em gái”, vì sao? Vì chẳng có người bạn bình thường nào lại thân thiết như hai chúng tôi, như nhiều người giống hoàn cảnh chúng tôi.
Rồi ba tháng sau, một đêm trời đầy mưa giông, anh gọi điện, giọng anh hòa vào tiếng nhạc xập xình, tiếng reo hò, không khí vũ trường như vẫn rõ mồn một: Bé Đổng à, em ra đây với anh, nhé!. Tôi không nói gì, lập tức cúp máy, chạy ngay đến cái vũ trường mà chúng tôi hay đến. Sĩ Nhân không ngồi đâu xa, trong quầy thứ hai của tầng một, và chiếc ghế sát lối ra vào. Sĩ Nhân thường nói với tôi: Anh không nhảy để kiếm sống, anh đến với nhảy, làm quen với nó và cho nó là người bạn của mình, vì anh yêu âm nhạc nhưng sau một căn bệnh lại mất đi giọng hát.
Tôi hiểu, một người yêu ca hát không thể hát thì giống như cái cây đang sống bị cắt đứt đi rễ, nhưng anh không cam chịu, anh đã dùng cái rễ đã bị cắt đứt là bước đệm để đi bằng con đường khác. Sĩ Nhân à! em yêu anh mất thôi, anh là thần tượng của em, anh khiến cho em cảm thấy chỉ có anh là tốt nhất.
Không hiểu anh đang xãy ra chuyện gì, trong giọng nói của anh có sự hỗn loạn, yếu đuối, mạnh mẽ, đau đớn và giải thoát. Khi đến vũ trường, tôi bắt gặp anh say khướt. Trong cơn say anh đã kể hết mọi chuyện cho tôi nghe, người con gái đó, tên là Dã Miêu, cô ta ra đi theo tiếng gọi của danh vọng, của đam mê nơi đất Pháp. Cô bỏ anh lại, Sĩ Nhân thật đáng thương, nếu như anh ra đi chắc tôi cũng sẽ như anh bây giờ, đến vũ trường, uống say, rồi khóc.
Thời gian dài sau anh mới dần quen với cuộc sống mất đi Dã Miêu, tôi luôn bên anh những lúc anh cần nhất, vì tôi biết “Đời còn dài mà, rồi anh sẽ yêu em thôi”. Dường như khi yêu, tôi mất đi những dự tính của mình. Không còn muốn tóm lấy mọi thứ và bỏ vào chiếc hộp vô hình nữa. Tôi chỉ quan tâm một chuyện, chính là Sĩ Nhân, đến nỗi nhiều khi tôi còn gọi nhầm tên cậu bạn hàng xóm là Sĩ Nhân nữa chứ.
Một ngày nọ, khi tôi đang cùng đám bạn thân dạo quanh mấy cái shop. Thấy đôi giày cực đẹp, tôi nghĩ ngay đến Sĩ Nhân, mua về cho anh, định sẽ tạo cho anh một bất ngờ. Nhưng khi đến nhà anh, tôi bắt gặp anh đang cố hát, cố luyện thanh mặc dù trong tiếng hát không nhận ra sự khó khăn, nhưng qua gương mặt tôi lại nhận ra sự đau đớn của cổ họng, của cơ thể anh, của Sĩ Nhân. Tôi quyết định không gỏ cửa, đặt món quà xuống kèm theo một tờ giấy, hy vọng rằng anh sẽ thích nó và giảm bớt nổi đau anh đang gánh chịu. Tôi không có đam mê, đam mê của tôi là anh, tôi rất tham lam nhưng lại không biết mình thích làm nghề gì, chỉ biết trong tương lai tôi muốn làm vợ của Sĩ Nhân, làm mẹ của con Vương Sĩ Nhân, làm cho Sĩ Nhân hạnh phúc. Nhưng anh thì khác, anh có đam mê, có tài năng, nhưng đam mê lại là nỗi đau khi anh mất đi quyền được hạnh phúc cùng đam mê đó. Tôi thương anh, thương anh vì anh là Sĩ Nhân, kẽ đánh mất tình yêu, đánh mất đam mê nhưng vẫn vựt dậy bằng chính con người mình.
Chiều hôm đó, anh đến nhà tôi, chúng tôi nói chuyện rất lâu. Anh có nói: Rồi anh sẽ cố chập nhận rằng mình không thể hát được nữa, và chấp nhận một số thứ không là của mình.
Tôi cười: Anh làm được mà Vương Sĩ Nhân!
- Bé Đổng! em có từng rất muốn làm một chuyện nhưng không thể không?
Tôi không biết nên nói thế nào với anh, chuyện tôi muốn làm thì nhiều lắm, nhưng thực hiện cũng đã gần hết rồi, còn chuyện không thể thì tôi không dám nghĩ đến. Chợt lúc đó anh mỉm cười với tôi: Ngày mai Dã Miêu về rồi, cô ấy cũng như anh, không thể nào hát được nữa, vì Dã Miêu nói, cô ấy yêu anh!
Tim tôi run lên, người anh yêu đã sắp trở về, anh còn muốn làm gì mà không thể chứ. Trong cuộc sống, tôi cũng chiêm nghiệm, tuổi xuân là giai đoạn ngắn nhất trong cuộc đời. Người ta vẫn truyền tai nhau rằng “ Lo gì, cuộc đời còn dài mà”, nhưng hầu hết người ta chưa từng nghĩ “ Cuộc đời dài, nhưng không phải giai đoạn nào cũng đầy đủ nhiệt huyết như tuổi xuân”. Cuộc đời tôi còn dài, nhưng ngày mai khi người con gái anh yêu trở về thì tôi biết mình mãi mãi không còn cơ hội nữa.
Mùa xuân năm nay qua đi rất nhanh, nhanh hơn năm trước, và chắc chắn sẽ chậm hơn năm sau, Sĩ Nhân đã đón người yêu về, Dã Miêu thật tốt, dám từ bỏ mọi thứ để bên người mình yêu.
Chợt một chiều, tôi nhận được hộp quà trước cửa, đó là một đôi giày hệt như đôi giày tôi mua cho Sĩ Nhân, màu xanh, viền trắng hồng.
-Em không thích sao Đổng Đổng?
Tôi quay người lại, là Sĩ Nhân, anh đang mang đôi giày hệt như đôi giày tôi cầm trên tay.
Mùa xuân qua đi, mùa hạ dần đến.
Sĩ Nhân nói: Em ngốc thật, Dã Miêu làm gì còn trở về, cô ấy yêu hát hơn anh, nhưng anh cũng không còn yêu cô ấy nữa.
Tôi không nói gì, bước đến gần anh chỉ mỉm cười. Anh cáu: Cô bé này! Còn lầm lì thế nữa anh đánh đòn đấy!
Tôi nói: em biết!
Anh nhướn mày: biết gì! Con bé này?
Tôi nhẹ nhàng ôm chặt lấy anh, vổ nhẹ vai anh trong sự ấp áp còn lại của mùa xuân: Anh biết không? mùa xuân là mùa ngắn nhất trong năm và nó sắp qua rồi, tuổi xuân cũng là khoảng thời gian ngắn nhất trong đời, và em đã cố gắn tận dụng nó, đời còn dài mà, em biết rồi anh sẽ yêu em, phải không Vương Sĩ Nhân?
Anh cười, một giọt nước rớt trên bờ lưng tôi: Châu Đổng à! em thật là…..
Tác giả: Tam Diệp Thảo
Có lẽ điều duy nhất tệ hơn việc luôn phải ban ân là luôn phải nhận ơn huệ.
Maybe the only thing worse than having to give gratitude constantly is having to accept it.
William Faulkner