Tít tít tít.. New message.. “Bé ơi, mai em xin nghỉ làm dành cho anh 1 ngày nhé. Anh cũng vừa xin sếp nghỉ rồi”
Tin nhắn của anh làm cô hơi bất ngờ. Thời gian rồi bận rộn quá anh và cô ko gặp đc nhau nhiều như xưa. Thường thì cứ tối thứ 7, họ vội vàng gặp như sợ nếu để bẵng đi sẽ quên mất nét cười của nhau vậy. Thứ 7 tuần rồi anh bận, họ không gặp nhau. Bữa nay mới thứ 4, anh lại gửi cô tin nhắn ấy, trộm nghĩ anh nhớ cô quá chăng..
Nhớ hồi còn học Đại học, gần như ngày nào anh và cô cũng gặp nhau, cùng nhau rong ruổi trên những con phố dài. Anh xinh trai một cách.. nam tính (ít ra là trong mắt cô lúc nào cũng như thế), Anh sống tình cảm và suy nghĩ sâu sắc, nhưng cũng có khi lại biểu hiện mình vô tâm đến đáng sợ. Con người ấy lúc già dặn như một ông cụ non, lúc lại đáng yêu như một đứa trẻ, lúc kể hàng tá câu chuyện liên tiếp tranh hết phần cô nói, lúc lại trầm lặng chẳng nói một lời dù không có chuyện gì buồn, cũng chẳng giân dỗi cãi cọ gì.. Cô cũng chẳng biết cô yêu cái phần nào trong cái con người phức tạp đa chiều ấy nữa. Chắc là yêu cái phần Anh, yêu chính cái sự phức tạp làm nên Anh của cô
Nhiều khi cô hay hỏi vu vơ kiểu con gái “Anh, sao ngày nào mình cũng gặp nhau được thế này nhỉ, rồi có đến lúc nào chán nhau không”
Anh thở dài ra điều suy nghĩ sâu sắc lắm:
- “Vì khi không gặp anh không thấy em cười, thấy tội tội nên cố gắng ngày nào cũng gặp em đó. Yên tâm chắc không chán đâu, sức cố gắng của anh còn nhiều ”. Kèm theo một nụ cười đắc thắng của kẻ ban ơn.
Cô nào có kém cạnh, mặt bình thản:
- Uh, không gặp thì làm sao nhìn thấy em cười được, tính mắc cầu truyền hình trực tiếp hả, thế mà cũng nói, lý do không thuyết phục, xí- Rồi cô nhún vai cười tít mắt: “Để em nói trúng tim đen cho mà nghe, vì em cười xinh ngoan đúng không?! Vì anh sẽ méo mó như một lá cây héo nếu một ngày không nhìn thấy em cười đúng không, tóm lại là ngươi cần ta chứ không phải là ta cần ngươi haha.. “
- Á ah, lại còn dám xưng ta và ngươi với anh nữa ah. Nhà ngươi sẽ bị trừng phạt, chuẩn bị tinh thần đi là vừa…
Anh cốc cốc vào cái đầu lém lỉnh của cô, rồi xiết chặt cô vào lòng đến ngạt thở.. Cô thì vẫn cười tít, la lối om sòm như thể mình sắp bị chết ngạt trong yêu thương ấm áp vậy..
Họ hay được cười vui như thế mỗi khi gặp nhau. Cũng chẳng phân trần được ai cần ai, chắc là vì cả hai cùng cần niềm vui, tiếng cười, sự sẻ chia ấm áp và họ tìm thấy thứ họ cần mỗi khi bên cạnh nhau. Để bấy nhiêu năm rồi, cho đến giờ vẫn chưa thấy chán.
Ngay cả dạo một năm gần đây, từ hồi anh chuyển sang công ty mới, công việc lúc nào cũng ngập đầu, ngoài tin nhắn và điện thoại ra thì thời gian anh nhìn thấy cô cười hầu như chỉ còn vỏn vẹn lại dăm ba tiếng mỗi tuần. Lúc đầu, cô tưởng như mình không thể chịu được cái cách yêu đương ít ỏi ấy, cô hay khóc hơn, hay cáu kỉnh hơn, hay giận tự ái hơn. Nhưng rồi bản thân cô cũng bị công việc cuốn đi, quan trọng hơn cả là cô vẫn cảm nhận được tình cảm và sự quan tâm anh dành cho cô, và thái độ vun vén cho mối quan hệ của hai người, một cách người lớn, một cách rất nghiêm túc chứ không còn đơn giản là bên nhau vui cười như xưa. Và vì thế, cô dần yên tâm với hiện tại, yên tâm yêu anh với nguồn tình cảm dạt dào nhất mà cô có.
Bữa nay bỗng dưng anh hẹn cô nghỉ làm để đi chơi ngày giữa tuần. Hẳn phải có nguyên nhân đặc biệt. Cô chọn một chiếc váy đỏ xinh xinh, không quên tô chút môi thắm và chút má phớt hồng. Lúc nào cô cũng muốn thật xinh xắn khi đi cạnh anh. Cô biết chứ, con trai yêu bằng mắt mà. Cô biết phải luôn tự làm mới mình để lúc nào anh cũng thấy thú vị bên cô. Cô còn biết người ta bày cách phải giữ “lửa” cho tình yêu thế nào nữa kia..
..Có điều cô không hề hay biết, ngày mai anh sẽ đi xa.. du học.. Pháp.. và 4 năm.
Bữa nay anh đưa cô đến Paradise- quán cafe mà lần đầu tiên họ hò hẹn, anh đưa cô đi ăn miến xào cua- một trong những món cô thích nhất, anh đưa cô đi xem phim, và còn tự chọn 1 bộ phim hài tình cảm mà cô thích thay vì cố thuyết phục cô xem phim hành động cùng anh như mọi khi. Họ kết thúc một ngày bên nhau bằng bức tranh hoàng hôn bên bờ biển. Cả anh và cô đều yêu biển, họ có thể ngồi lặng yên hàng giờ bên nhau chỉ để nghe tiếng sóng, để cô cảm nhận được sự ấm áp trong vòng tay anh, còn với anh chắc những khoảnh khắc đó đủ để anh cảm nhận được người con gái này yêu và cần anh nhiều đến mức nào..
- “Bé, hôm nay anh mang máy ảnh này, lâu lâu rồi mình không có cái ảnh nào chụp cùng nhau đấy, cười toe toét lên anh xem nào”
Cô bật cười, đúng là hôm nay anh hành động thật lạ. Cái con người ghét chụp ảnh nhất trần đời bữa nay lại chủ động rủ cô chụp ảnh. Nhưng kệ, cô cũng chẳng lo thắc mắc, cứ cười toe như anh bảo xem nào, dù gì thì chụp ảnh cũng là sở thích và sở trường của cô.
- “Xem nào, trông mình cũng đẹp đôi đấy chứ nhỉ. Ai mà xinh trai đẹp gái quá ta” – Cô cười nheo mắt, cái cười ánh lên niềm yêu đương- “Hôm nay đợi được hoàng hôn rồi, mai anh đưa em đi đón bình minh nhé. Chỗ này nhìn hoàng hôn đẹp quá, chắc bình mình nơi đây cũng tuyệt vời thế này anh nhỉ. Sáng mai luôn nhé, em nóng lòng muốn xem quá đi mất thôi.. “
Anh quàng hai tay ôm lấy cô và cả cái cười tít mắt của cô vào lòng. Anh mỉm cười ko nói. Có cái gì đó vừa vụt qua trong mắt anh. Từ ngày mai anh không thể đưa cô đi đón bình minh được nữa. Cảm giác tội lỗi chăng, hay thương cảm cô, hay tiếc nuối cô? Lẫn lộn, lẫn lộn! Đây không phải lần đầu anh giật mình muốn thay đổi quyết định. Suốt cả tháng nay từ khi Ba kiên quyết muốn anh đi du học, nhiều lần anh đã có những mâu thuẫn ấy. Mỗi lần gọi điện, mỗi lần gặp cô anh đều thấy lưu luyến, ko muốn rời. Trước đây vì anh không vui, anh không ủng hộ mà cô đã để lỡ một suất học bổng du học hai năm. Cô đã vì muốn giữ gìn tình cảm với anh mà bỏ qua cơ hội tốt cho bản thân mình. Anh vẫn còn nhớ lúc đó cô quả quyết nói với anh “Anh đừng nghĩ ngợi gì nhé, thực lòng em cũng không muốn đi, với con gái chuyện tình cảm, chuyện gia đình đc ưu tiên số một mà, em học tiếp ở nhà cũng tốt chứ sao”. Rồi cười. Cô luôn biết cách làm dung hòa mọi vấn đề bằng cái cười tươi tắn ấy. Thực ra nếu khi đó cô quyết tâm đi thì anh cũng không cản, nhưng khi cô nói vậy, anh chỉ còn biết ôm chặt cô vào lòng bằng một vòng tay kín như thể vòng tay ấy sẽ giữ người con gái này bên cạnh mình suốt đời vậy. Vậy mà giờ đây, chính anh lại là người buông tay dứt áo ra đi. 4 năm đâu có ngắn để bảo cô chờ đợi. Rồi cũng chẳng biết những gì sẽ đổi thay trong 4 năm ấy. Lúc nào anh cũng thấy nghèn nghẹn, muốn thú thực với cô tất cả mọi chuyện, muốn trút bỏ với cô tất cả dòng tâm sự của mình, muốn nhận cả những phản ứng dữ dội từ cô, có lẽ nếu cô tát anh một cái thật đau thì anh còn cảm thấy nhẹ nhõm hơn trong lòng.
Nhưng anh biết chắc chắn cô sẽ không làm như thế, giả thử cô có biết được những gì sắp xảy ra thì cô cũng sẽ chỉ cười gượng, động viên làm anh vững tâm bằng vài lời vơ vởn nào đó để giấu đi nước mắt và sóng dậy trong lòng, rồi cô sẽ khóc hàng đêm, sẽ nhạt nhòa nước mắt mỗi sáng thức dậy.. Quen nhau bấy nhiêu năm đủ để anh hiểu được những gì cô nghĩ, những gì sẽ xảy ra nếu cô biết anh vẫn còn lưu luyến đến thế nào những vẫn phải ra đi. Cũng chính vì thế mà anh mới quyết định sẽ lặng lẽ ra đi theo cách này. Anh biết với tính cách của cô thì ghét cái gì đó, hận cái gì đó sẽ làm cô nhanh quên được hơn. Cô sẽ tự làm lành nỗi đau được nhanh hơn là làm vơi nỗi buồn nỗi tủi.
Trước giờ Anh vẫn thường trêu cô là Cỏ, anh bảo vì Cỏ mềm nhưng có thể làm xước tay, vì Cỏ hay có những giọt nước mắt long lanh trên lá nhưng lại muốn mọi người nghĩ đó chỉ là những hạt sương mai còn đọng lại.. Và hơn hết cả là vì Cỏ hay “lung lay”, cũng như cái cảm xúc up up down down thất thường của cô vậy. Mỗi sáng nhận đc tin nhắn hay điện thoại của anh mắt cô ánh niềm vui, miệng cố mủm mỉm cười duyên lắm rồi mà nhiều khi vẫn bật lên thành tiếng. Vậy mà chỉ cần đến tối không có thêm tín hiệu gì từ anh thôi là cái mặt lại xị ra, trong đầu lại lởn vởn bao nhiều là suy nghĩ. Anh không nhớ cô ah, anh ko nghĩ đến cô ah, bận gì thì bận bỏ ra năm mười phút nhắn một cái tin khó khăn đến thế sao.. Cũng may cô không có tính dỗi vặt, buồn buồn down down thế nhưng chỉ cần anh nịnh nọt chút thôi là cô tươi tỉnh lại ngay…
Anh chợt mỉm cười nhớ lại những lần nịnh nọt sến sến của mình. Bỗng nhiên thấy thương yêu và muốn ở bên cô hơn bao giờ hết, cái nắm tay cứ thế siết chặt ngoài tầm ý thức cho đến khi cô la lên “Ơ anh, sao đi quá cổng nhà em rồi này”. Đưa cô về tới nhà rồi, ngày hôm nay kết thúc rồi, cô sắp thơm lên má anh, mắt cười tít như thường lệ, cô sắp vẫy vẫy tay chào anh cho đến khi xe đi khuất. Tất cả những hình ảnh quen thuộc ấy sẽ lưu lại mãi trong đầu anh. Còn cô, từ mai sẽ không còn lặp lại những thói quen ấy, liệu bao lâu cô sẽ quên được..
Vậy là chào nhau, không nước mắt, không ngậm ngùi lưu luyến. Chỉ có cái hôn nhẹ lên tóc, cái cười hồn nhiên của cô, và những day dứt trong anh..
Cũng tốt, cứ để anh vờ che giấu tất cả đi, cứ chào nhau bình thường như ngày mai ta còn gặp lại, thực lòng anh không thể chịu được khi nhìn thấy cô khóc vì mình.
Và ngày mai, anh đi..
.......
Nhật ký của Cỏ
Chắc anh về đến nhà rồi nhỉ, đã chuẩn bị xong hết đồ đạc để mai lên đường chưa. Ba tiếng đồng hồ rồi, em cũng đã kịp khóc một chặp đau hết cả bụng rồi đây này. Ngốc quá! Cả hai đứa cùng ngốc! Là em ngốc nghếch giỏi đóng kịch hay là anh khờ khạo không nhận ra?! Dù sao cũng phải cảm ơn Tuấn đã nói cho em biết việc anh sắp đi học từ mấy ngày trước. Nếu không biết trước hôm nay là ngày cuối mình gặp nhau, chắc em đã không làm anh vui được thế này, sẽ ko được nhìn thấy anh cười nhiều như thế này, chắc sẽ lại nũng nịu lại giả vờ dỗi hờn đòi anh đưa về nhà sớm trong nuối tiếc để anh luôn biết trân trọng những khoảng thời gian bên cạnh em hơn.
Em hâm quá anh nhỉ, giờ mà mình còn được gặp nhau nữa em sẽ không bao giờ đòi về sớm nữa đâu. Thời gian ở bên cạnh anh chẳng bao giờ là đủ cả, biết không. Giờ thì có nói gì, ước gì cũng chẳng được nữa rồi. Những tấm hình mình chụp hôm nay anh cứ giữ lấy nhé, em có đủ hình ảnh anh rồi, ghi lại cả những khoảnh khắc chúng mình bên nhau nữa. Em cất ở đây này, kỹ lắm, trong tim em.
Tối nay em định bụng sẽ thức cả đêm để ngày mai có sức mà ngủ cả ngày đấy, để ngày mai anh sẽ yên tâm ra đi, còn em sẽ vẫn mỉm cười yên bình trong những giấc mơ ấm áp.. Yêu anh..
Từ mai không có Gió bên cạnh nữa, Cỏ sẽ hết lung lay..
Đừng hỏi tôi có gì, hãy hỏi tôi là ai.
Ask me not what I have, but what I am.
Heinrich Heine