Ngày 27/11/20xx, sắpđến Noel rồi, chỉ còn khoảng gần 1 tháng nữa. Các cửa hiệu trên đường phố đã bắt đầu bày bán cây thông Noel và đồ trang trí khoảng 1 tuần nay. Sau lễ Noel sẽ đến Tết tây rồi sau đó đến Tết ta. Nhanh quá! Chớp mắt đã hết một năm.
Vậy là mình và N. đã quen nhau được một năm rồi. So với khoảng thời gian mộtđời người thì một năm ấy quá ngắn ngủi. Vậy mà trong một năm ấy có biết bao điều để nhớ. Hạnh phúc lẫn đau khổ. Những ngày này mình vẫn luôn cảm thấy một nỗi buồn man mác. Những khi bất chợt thấy hình ảnh hạnh phúc của người khác, mình lại tự hỏi không biết đếnbao giờ mình và N. mới được như vậy trong khi hiện tại cả hai đứa đang phung phí từng giây từng phút trong cuộc đời của nhau.
N. không liên lạc thêm một lần nào nữa. Còn mình thì sao? Mình tự cao như một kẻ ngu ngốc nhấttrên đời. Chỉ cần một tin nhắn của mình thôi, mọi đau khổ hiện giờ sẽ trôi tuột đi nhẹ nhàng như trôitrên sông vậy. Vậy màmình vẫn im lặng, vẫn chờ đợi N.. Mấy hôm trước, H. có nhắntin cho mình, nói chuyện chán rồi bỗnghắn bảo "lo tìm một nửa còn đang lưu lạc đi nhé!". Mình nhắn lại "Mình sẽ không lập gia đình đâu". Đúng vậy, mình sẽ không thể đến với một người nào khác ngoài N. nếu anh bỏ đi luôn. Hạnh phúc sẽ mãi mãi chỉ là giấc mơ cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen.
Ban ngày không lúc nào mình thôi nghĩ đến N.. Ban đêm, N. vẫn xuất hiện trong những giấc mơ của mình. Trước khi gặp N., mình không thể hiểu nổi tại sao người này có thể yêu người kia đến mức xem người kia như khí trời không thể thiếu được. Nhưng bây giờ thì N. đã trở thành khí trời của mình. Tình yêu đích thực có một sức mạnh vô biên. Mình đau khổ vì nó nhưng cũng hạnh phúc và tựhào vì nó. Nhưng N. không hề biết, không hề hiểu những suy nghĩ và tình cảm đó của mình vì mình đã câm lặng hoàn toàn. Câm lặng và đau đớn nhìn N. rời xa mình mà không nói một lờinào cho dù là trách móc hay giải thích.
Có lẽ mình cần phải làm cho N. hiểu. Có lẽ phải như vậy. Mình nhớ N. đến thắt ruột, đến nhói lòng, đến xót xa khi đã làm cho N. đau khổ. Mình từngtrách N. tàn nhẫn và ích kỷ nhưng mình thì cũng chẳng tốt hơn. Mình cũng tàn nhẫn và ích kỷ đến xấu xa. Mình vẫn luôntâm niệm trong đầu rằng phải luôn sống rộng lượng, bao dung, tình cảm, không tự cao, không ích kỷ... Phải luôn vươn tới cái chân - thiện - mỹ. Dù biết làm được như vậy chẳng dễ tí nào. Nhưng nếu làm được như vậy thì mình đã đến được bến bờ hạnh phúc.
Thực tế, mình vẫn để bản chất ích kỷ của con người chi phối, kiểm soát bản thân. Thế nên bây giờ đau khổ. Suy cho cùng thì cũng chỉ tự mình làm khổ mình mà thôi. Xin lỗi anh! Em muốn tự cốc vào đầu mình mấy cái. Em ngốc và anh ngốc. Sao anh không mắng em? Rồi em sẽ nói cho anh biết và anh sẽ hiểu tất cả. Anh sẽ hiểu emcũng chỉ là một con bé ngốc mà anh có thể cốc cho mấy cái vào đầu vì đã tự làm khổ mình và làm khổ anh.
Chúng mình sẽ gặp nhau nhé. Nhưng trước khi "thú nhận" thì em sẽ mắng anh trước, con bọ xít! Anhlúc nào chẳng nhường nhịn em! Mình sẽ chọn cái ngàygặp lại ấy là ngày kỷ niệm của tình yêu. Một tình yêu đã trải qua nhiều cung bậc cũng như bốn mùa trong năm vậy. Tình yêu bốn mùa, phải không N.? Đã có xuân,rồi đến hạ, rồi thu, rồiđông. Vui, buồn rồi giận hờn, đau khổ, thậm chí rời xa nhau rồi lại vui. Nhưng chính nhờ vậy là ngàycàng hiểu nhau và cảm thấy không thể thiếu nhau trong cuộc đời được nữa.
****
Những cơn gió se lạnh ào về, buổi chiều qua quán cà phê nhạc Trịnh thật buồn. Ngước nhìn bầu trời bên ngoài một màu xám. Em rùng mình. Ừ nhỉ. Mùa đông đến rồi. Lại một mùa đông lạnh.
Em chợt nghĩ từ nay em sẽ đi về một mình trên con đường se lạnh với những đôi tình nhân taytrong tay. Em sẽ lại trở nên trầm tư như những con thú nhồi bông trong khung cửa sổ. Bất giác bật cười, khẽ gõ từng chữ trên bàn phím mông lung, vô tình em gặp anh. Em và anh biết nhau gần 10 năm, quãng thời gian em từ một cô bé rồi trở thành thiếu nữ. Lớn lên vào giảng đường và giờ đây em đang miệt mài với cuộc sống bon chen nơi thị thành. Vậy mà thời gian gặp anh chỉ đếm trên đầu ngón tay. Suốt quãng thời gian ở quê nhà rồi vào Sài Gòn, anh và em vẫn đi bên nhau lặng lẽ. Mỗi người có một cuộc sống riêng. Những lần gặp nhau trên Yahoo, anh cũng chia sẻ với em về công việc, tình cảm và những dự định tương lai.
Em âm thầm đi bên ngoài cuộc sống của anh. Em và anh vẫn haicon đường riêng, dường như cảem và anh biết rằng chúng ta không cần thiết phải gặp nhau làm gì. Em biết rằng anh sẽ không bao giờ đến với em bằng tình yêu, rồi một ngày nào đó anh sẽ rời xa em. Và cứ thế ngàytháng trôi qua, lặng lẽ và bình yên. Nếu như không có chiều đông hôm ấy, không có những cơn gió se lạnh ùa về, không có cái buồn bất chợt, có lẽ em sẽ không bao giờ gõ lên bàn phím nói với anh rằng “mình gặp nhau nhé anh”! Rồi em đến với anh tự nhiên như thể chúng ta đã đi tìm nhau trong suốt quãngthời gian xa cách. Để rồi khi tỉnhgiấc mộng, đi về trong gió chiều,em bất chợt nhận ra em không thể đến với anh, mặc dù trái tim em đã thuộc về anh.
Mùa đông vẫn đang đến, gió chiều càng trở nên se lạnh hơn. Em không bao giờ biết rồi có mùa đông nào mình có thể ấm được không nữa. Em không thể đến với anh bởi vì trái tim anh vẫn còn tổn thương vì người ấy đã bỏ anh ra đi. Em sẽ chỉ là người lấp chỗ trống trong trái tim anh qua mùa đông lạnh giá này thôi. Em biết rằng anh sẽ không bao giờ đến với em bằng tình yêu, rồi một ngày nào đó anh sẽ rời xa em. Em biết anh vẫn hay lướt web tìm những trang viết gửi gắm tâm hồn. Nếunhư chúng ta có duyên, anh sẽ hiểu tình cảm của em. Em vẫn hi vọng mùa đông năm nay, trên những nẻo đường se lạnh sẽ có em và anh.
Thật ngốc nghếch nếu sợ, nhưng thật khủng khiếp nếu không sợ.
Khuyết danh