ta học cách từ bỏ bởi vốn dĩ ta hiểu
được chân lý của Hiểu và Thương.
Đã có biết bao nhiêu lần, ta cười
chua chát chấp nhận rồi thì cũng từ
bỏ
Nhưng rốt cuộc ta vẫn chỉ là kẻ nông nổi, dại khờ vụng về và ngốc
nghếch
Nếu như yêu thương cũng cần phải
học, thì ta sẽ chẳng có thể nào tốt
nghiệp bao giờ
Bởi vì mãi mãi, mãi mãi và mãi mãi, ta chỉ là một kẻ ngu ngơ
Đem những yêu thương của mình
hóa thành gánh nặng, thành ràng
buộc mệt mỏi, níu bước chân của
người. Ta học cách từ bỏ bởi vốn dĩ ta hiểu
được chân lý của Hiểu vàThương.
Vì ta hiểu người không còn cần tới
ta, vì ta thương người có những
nặng trĩu trong lòng vì ta mà day
dứt. Nên ta từ bỏ để cho người được
quên mà không muộn phiền, không
một chút vương sợi buồn mà áy náy
vì ta. Ta học cách từ bỏ bởi vốn dĩ ta hiểu
được điều mình thực sự mong muốn
là gì.
Ta muốn được bên người, ta muốn
có được trái tim của người mãi mãi.
mãi mãi không bao giờ thay đổi. Nhưng điều ta thực sự mong muốn
hơn cả là những hạnh phúc của
người, những nụ cười của người.
Ta đã từng khao khát việc đem đến
cho người hạnh phúc, chăm lo cho
người, nấu cho người một bữa cơm ăn hay mua cho người viên thuốc
mỗi khi ốm bệnh nhưng điều mà ta
mong muốn người nhận được là
những điều tốt đẹp hơn thế. Nên ta
từ bỏ bởi vì ta biết sẽ có người mang
đến cho người những điều tốt đẹp hơn những điều ta có thể mang đến
được cho người.
Ta hiểu rằng chân lý của tình yêu
chính là một sự hiến dâng chứ
không phải là hưởng thụ.
Và việc từ bỏ đó cũng như là một sự hi sinh, một sự dâng hiến để con
đường người được rảnh rang mà
chậm bước. Ta học cách từ bỏ bởi vốn dĩ ta vẫn
biết mình vụng về.
Ta không biết cách bày tỏ và trao đi
yêu thương.
Những gì ta nhận được là ngập tràn
hạnh phúc nhưng niềm hạnh phúc ấy khi chạm đến tim người chỉ là một
nỗi buồn tới mức ngao ngán.
Ta hiểu sự vụng về của ta nên ta
đành lặng im để người bước đi.
Ta học cách từ bỏ bởi vì ta vụng về
tới mức không hề biết cách cố gắng, không hề biết cách giữ lấy những
yêu thương của mình.
Ta chỉ biết cho đi, cho đi một cách dại
khờ ngu ngốc.
Điều ta mong muốn chỉ là người
hiểu. Và rồi thì người đã hiểu.... và người ra đi.
Ta phải chấp nhận và từ bỏ. Coi như
đó là cách khôn khéo nhất để người
có thể cười mỗi khi nghĩ đến ta.
Ít nhất trong cuộc đời ta, ta đã làm
được cho người một việc tốt đó là buông tay. Ta học cách từ bỏ bởi vốn dĩ ta đã
chán nản.
Ta chán với việc vùi mình trong nỗi
buồn bã để yêu thương, để đắm say
trong một sự vô vọng.
Ta vẫn biết rằng người sẽ chẳng bao giờ trở lại, chẳng bao giờ đến bên ta,
nắm lấy bàn tay ta mà gạt đi những
giọt nước mắt.
Ta chán với những giọt nước mắt
ướt gối mỗi đêm, ta chán với những
cơn đau thắt ngực. Ta chán với những bài thơ, những
entry trải đầy blog hay những câu
chuyện tình yêu lâm ly bi đát đã lấy
đi nước mắt của bao nhiêu người.
Và ta chán với việc viết những dòng
tin nhắn chẳng bao giờ được gửi. Chán với việc chờ đợi, hi vọng vào
những thứ chẳng có thật.
Ta chán với việc chờ đợi, tin vào lời
hứa mà người đã hứa lúc còn chưa
chia xa. Lời hứa hẹn cỏn con đó chỉ với ta là
quan trọng, còn với người cũng như
nước bọt vội vã khô trên môi.
Ta vẫn hiểu rằng người không bao
giờ thích hứa hẹn hay buông những
lời ngọt ngào. Nhưng người đã hứa và rồi người
vẫn thất hứa.
Ta đã muốn tin, ta đã muốn đợi vào
dịp kỉ niệm ý nghĩa của chính mình,
lời hứa kia người sẽ thực hiện.
Nhưng ta đã chán với cái việc tin tưởng.
Ta đã chán tất cả, chán luôn cả tình
yêu và chính mình. Ta học cách từ bỏ bởi vì ta đã kiệt
sức, không còn đủ sức để mong đợi
và hi vọng nữa. Và bởi vì tất cả. Vì ta
mong người được bình yên.
Chúng ta ai cũng muốn giúp người khác. Con người là thế. Chúng ta muốn sống bên hạnh phúc của nhau chứ không phải sự khổ sở của nhau.
We all want to help one another. Human beings are like that. We want to live by each other's happiness, not by each other's misery.
Charlie Chaplin