Có cậu thiếu niên sống cùng với bố, tình cảm cha con của họ rất đặc biệt. Người cha luôn tin tưởng và khuyến khích con trai. Thậm chí ở đội bóng của trường, cậu bé chỉ ngồi ghế dự bị, nhưng cha cậu luôn đến cổ vũ, chưa bỏ qua trận nào.
Cậu bé có dáng người nhỏ con nhất lớp nhưng rất yêu bóng đá và quyết tâm theo đuổi. Cậu xác định phải nỗ lực hết mình, tập bóng mọi lúc có thể để trở thành cầu thủ chuyên nghiệp.
Vào đại học, cậu đăng kí buổi xét duyệt để tham gia đội bóng của trường. Mọi người chắc rằng cậu khó có thể được nhận nhưng cậu đã làm được điều đó. Người thầy huấn luyện thừa nhận rằng ông chọn cậu vào danh sách bởi vì cậu đã luôn đặt cả trái tim và tâm hồn mình vào việc tập luyện, điều đó khuyến khích tinh thần các thành viên khác trong đội.
Người cha vui mừng với niềm vui của con trai và tiếp tục đến xem mọi trận thi đấu của cậu. Thế nhưng, cậu vẫn chỉ là cầu thủ dự bị. Chuẩn bị kết thúc mùa giải, trong khi đang kiên nhẫn luyện tập, cậu nhận được bức điện tín và đứng như chết lặng.
Một cách khó nhọc cậu nói từng tiếng ngắt quãng với người huấn luyện viên: "Cha em mất sáng nay, xin thầy cho em nghỉ buổi tập". Huấn luyện viên đặt nhẹ bàn tay lên vai cậu và nói: "Con có thể nghỉ một tuần, con trai. Thậm chí con không cần phải cố gắng quay lại trận thi đấu vào thứ Bảy tới".
Thứ Bảy cũng đã đến, trận thi đấu diễn ra không được tốt cho lắm. Đội bạn vẫn đang dẫn điểm trước. Cậu thiếu niên bình thường chỉ ngồi ghế dự bị giờ xuất hiện trên sân trước sự ngạc nhiên của đồng đội: "Thưa thầy, hãy cho em tham gia, em cần phải chơi trận đấu ngày hôm nay".
Huấn luyện viên vờ như không nghe thấy, ông không muốn cầu thủ chơi dở nhất đội tham gia vào trận chung kết này. Nhưng cậu thiếu niên vẫn kiên nhẫn đề nghị, cuối cùng ông quyết định: "Được rồi, cậu có thể vào sân".
Trận đấu sau đó diễn ra trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người. Không ai có thể tin được một cầu thủ luôn ngồi hàng ghế dự bị, gần như là "vô danh" lại có thể chơi xuất thần đến thế. Những phút cuối cùng của trận đấu, cậu đã chặn được một đường chuyền bóng của đội bạn, chạy thật nhanh về phía gôn và ghi bàn quyết định. Các cổ động viên vỡ òa trong niềm hạnh phúc, đồng đội thì khiêng cậu lên vai và tung hô, những lời ca tụng chúc mừng đến tới tấp.
Sau lễ trao giải, huấn luyện viên chú ý đến cậu đang lặng lẽ ngồi ở một góc phòng: "Con trai, ta không thể tin được. Con quả thật tuyệt vời, nói cho ta biết sao con có thể làm được điều đó".
Ngước nhìn huấn luyện viên, những giọt nước mắt đong đầy trong mắt cậu: "Thầy biết cha em đã mất nhưng chắc hẳn thầy không biết rằng cha bị mù?". "Cha em đã đến xem tất cả mọi trận thi đấu của em, dù em chỉ ngồi ở hàng ghế dự bị. Nhưng ngày hôm nay sẽ là ngày đầu tiên cha có thể nhìn thấy em chơi và em muốn thể hiện cho cha thấy, em có thể làm được điều đó".
Một lượng nhỏ lời khen đáng giá bằng cả mớ khinh miệt. Một giọt khuyến khích có ích hơn cả gàu bi quan. Một chén lòng tốt tốt hơn cả tủ phê phán.
A pinch of praise is worth a pound of scorn. A dash of encouragement is more helpful than a dipper of pessimism. A cup of kindness is better than a cupboard of criticism.
William Arthur Ward