Tôi đã từng là một cô bé da màu, bị cận thị, mặt lại đầy tàn nhang, lớn lên trong nghèo khó.
Tôi là cháu của bà tôi, một phụ nữ goá chồng, không biết tiếng Anh, lựa chọn duy nhất là phải gửi con ở lại nhà để đi làm giúp việc, không ngại quỳ gối, cúi mặt lau sàn suốt ngày, chỉ để con cái mình có thể đứng thẳng trong các trường học. Tôi là con gái của mẹ tôi, cũng là một người lau sàn, dù vậy luôn tươi cười dù là sau một ngày làm việc cực nhọc...
Tôi biết con đường duy nhất của tôi là học. Nhưng ở trường học, ngày đầu tiên tôi đã bị dần cho một trận chỉ vì tôi là người da màu. Lúc học trung học, tôi là một cô bé luôn sợ hãi. Năm đầu tiên tôi là sinh viên, cô bạn cùng phòng đã yêu cầu nhà trường cho chuyển phòng khác vì không muốn ở chung với "một con bé da màu".
Ra trường, tôi làm một nhân viên ở quầy dịch vụ khách hàng tại một công ty sản xuất ô và túi xách. Công việc kinh doanh làm tôi thật sự say mê: những vòng quay của con người và sản phẩm, những thăng trầm, những chu trình tạo nên sản phẩm đẹp đẽ từ những thứ tưởng như không là gì cả. Và tôi quyết định xin sang bên kinh doanh, nhưng công ty từ chối. Không chịu bỏ cuộc, tôi xin nghỉ phép một ngày để liên hệ với Bảo tàng Lịch sử Tự nhiên, và bằng khả năng thuyết phục của mình tôi đã có một hợp đồng khổng lồ. Tôi mang hợp đồng tới công ty, gặp tổng giám đốc nhắc lại yêu cầu của mình. Lần này họ đã đồng ý.
Vài năm sau, tôi được đề bạt làm điều hành tài chính kế toán và được tự quản lý một ngạch kinh doanh riêng. So với bạn bè cùng lứa, tôi kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng với một mục tiêu rõ ràng, nên tôi vẫn sống rất tiết kiệm. Vài năm sau, tôi có đủ tiền để "ra riêng", trở thành một doanh nhân chính hiệu, nhưng... không có lương. Lúc đầu, tôi thua lỗ, nhưng tôi không để những thất bại đó ảnh hưởng đến tinh thần của mình. Tôi vẫn làm những gì mà tôi cảm thấy cần.
ở tuổi 35, tôi có 3 đứa con xinh xắn, là người sáng lập và sở hữu duy nhất của một công ty kinh doanh trị giá nhiều triệu đôla, công ty Umbrella Plus.
Vì sao tôi thành công? Bạn có thể nói là do tôi thông minh và đầy nỗ lực. Nhưng tôi thì tin rằng đó là bởi trong tôi, đang chảy dòng máu của bà tôi, mẹ tôi - những người phụ nữ bình dị nhưng kiên cường.
Đến tận bây giờ, mỗi khi cảm thấy muốn bỏ cuộc, tôi lại nhìn ngay xuống sàn gạch bóng loáng dưới chân mình, và tôi nhớ đến bà và mẹ tôi, những người lau sàn. Tôi lại nghĩ đến các con tôi và cả các con của chúng sau này nữa... Liệu tôi có thể truyền được cho chúng tinh thần kiên cường của những người phụ nữ đã suốt đời lau sàn nhà để những thế hệ sau có cơ hội được toả sáng? Và tôi nghĩ mình phải làm được.
Hạnh phúc cũng giống như chiếc đồng hồ; loại ít phức tạp nhất là loại ít hỏng nhất.
Khuyết danh