Ngày mai.. Em lấy chồng

Lời tác giả: “Có thể, đây chỉ đơn thuần là một câu chuyện! nhưng… điều mình muốn nói, đó là “Khi yêu, người con gái nào cũng mong được người

Lời tác giả: “Có thể, đây chỉ đơn thuần là một câu chuyện! nhưng… điều mình muốn nói, đó là “Khi yêu, người con gái nào cũng mong được người mình yêu quan tâm! Đôi khi, bạn thấy người con gái mình yêu rất hạnh phúc, nhưng đó chỉ là bề ngoài! Hãy cố gắng quan tâm đến họ nhiều hơn khi còn có thể! Đừng bao giờ biến mình thành Mr. Hối Tiếc!”



- Hôm nay mình gặp nhau, anh nhé!



- Ừ!



Ngồi đợi em trong quán quen, nhớ lại những kỉ niệm đã qua của hai đứa, chợt thấy yêu em hơn và hạnh phúc hơn khi có em bên mình! Có những khi, tự hỏi không biết em yêu tôi vì điều gì? Đẹp trai? Không! Tài giỏi? Không hẳn! Giàu có? Không đúng! Vậy thì vì cái gì? Khi mà chính bản thân tôi cũng chỉ nhận xét được rằng: tôi là một thằng giỏi rượu, có khi là cá độ và đôi khi là bỏ mặc em bơ vơ ngoài phố một mình, không cần biết em đang đợi mình quánnhỏ nào đó để đi bù khú với bạn bè! Em vẫn yêu tôi! Dù có những lúc giận hờn, em nổi nóng, em mắng tôi, nói tôi không yêu em,… Nhưng rốt cuộc, em vẫn tha thứ và sau mỗi lần như vậy, em chỉ nói “ Con trai thường vô tâm và trong số những người con trai ấy thì anh đúng là số một!



Cách đây 4 năm, em nhận lời yêu tôi! Tình yêu của chúng tôi hạnh phúc được 1 tháng với những nụ cười, những lần điện thoại thâu đêm suốt sáng, những lần tôi đi 700km chỉ để đựơc gặp em 3 tiếng đồng hồ,…là những chuỗi ngày dài tôi làm em rơi lệ! Nhưng hình như, những ngày đó chỉ kéo dài 6 tháng và em xa tôi! Em không rời bỏ tôi, mà chính tôi đã đánh mất tình yêu ấy bởi những người con gái khác! Biết được điều đó, có lẽ em bàng hoàng lắm, sửng sốt lắm, bất ngờ lắm,… em không trách gì tôi, chỉ nhìn tôi với đôi mắt mệt mỏi và dường như cả một trời đau đớn trong đôi mắt ấy! Tôi vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra mà không hay rằng chỉ sau giây phút ấy thôi, em không còn là của tôi nữa! Những ngày hôm sau, tôi vẫn ung dung, bởi tôi biết “Không quá 3 ngày, em sẽ lại liên lạc thôi. Có lần nào em giận tôi quá 3 ngày đâu chứ!” và tôi vẫn im lặng! Rồi 1 tháng, 2 tháng, 3 tháng,… tôi nhận ra mình đang nhớ em, cứ ngày ngày ngóng điện thoại của em, từng giờ từng phút trông mong một tin nhắn từ số điện thoại quen thuộc ấy, nhưng chỉ là những tin nhắn từ người con gái tôi tán tỉnh khi đang yêu em! Tôi hờ hũng và vô cảm! Tôi trách mình tại sao làm em đau, tại sao bóp nát trái tim người con gái mình yêu, tại sao bỏ mặc người mình yêu để đến với người con gái mình không yêu! Tôi dằn vạt bản thân mình trong nhiều tháng trời, cố tìm quên trong men rượu, nhưng rượu đâu có đánh bại được tôi!? Cố tìm vui trong những canh bạc đỏ đen, nhưng nào được khi tim tôi cứ gào thét kêu tên em trong từng giây! Rồi tôi đến cổng trường em học, chỉ mong được nhìn thấy em! Ngày nào cũng ngồi đó, nhìn em tan trường! Vẫn dáng người ấy, khuôn mặt ấy, đôi mắt ấy, nhưng dường như có cái gì đó xa xăm nơi em!



Ừ đúng rồi, em không còn là của tôi!



Một năm sau ngày chúng tôi chia tay, tôi lại trở về được trạng thái cân bằng khi lao đầu vào công việc dù đôi lúc chợt thấy nhớ em cồn cào!









Rồi chúng tôi gặp lại nhau trong dịp sinh nhật em gái tôi! Em cười, chào tôi như chào anh trai của một người bạn! Thì đúng rồi, tôi là anh trai của bạn thân em mà! Trái tim tôi cứ nhảy nhót trong lồng ngực bắt tôi phải tìm mọi cách bắt chuyện với em, ngồi bên em! Em không còn xa lánh tôi, không thờ ơ như tin nhắn cuối cùng em gửi cho tôi cách đây hơn một năm “… Em cũng biết, từ ngày mai chúng ta sẽ là người dưng nhưng em vẫn chúc anh luôn hạnh phúc!” Rồi tôi lại nhắn tin cho em, gọi điện cho em, liên lạc với em,… Tôi tìm mọi cách, mọi cơ hội để được gặp em! Không rõ mình đang mơ hồ, hay đang đánh lừa bản thân mình khi nghĩ rằng “Em vẫn yêu tôi, yêu tôi nhiều lắm!” Tết năm đó, đêm giao thừa, tôi đến ngõ nhà em, muốn rủ em đi đón giao thừa cùng tôi nhưng em không được đi! Vậy là đi hơn 30km chỉ gặp em 5 phút, nhưng tôi vẫn thấy vui, vì ít nhất cũng được nhìn thấy em!



Tết! Lại những cuộc nhậu nhẹt, vui chơi với bạn bè, tôi lại đánh rơi em, lại bỏ bẵng em trong những ngày đầu năm! Em gọi điện cho tôi, trách cứ vì tôi quên hẹn! Một lần, hai lần, ba lần,… tôi thấy mình có lỗi với em thật nhiều và tôi quyết tâm thay đổi! Em nhắn tin cho tôi “Mình yêu nhau, anh nhé! Sẽ không có giận hờn, trách móc gì nữa, nhưng phải nhắn tin, gọi điện, liên lạc với nhau nhau hàng ngày! Được không anh!? Trái tim tôi đập liên hồi như yêu lần đầu! Tôi đồng ý và chúng tôi yêu nhau “lần thứ hai”!



Dù quyết tâm, nhưng “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”,… cứ có cuộc vui nào với bạn bè là tôi không thể bỏ qua dù đã hẹn trước với em! Như tin nhắn của mình, em không trách móc, không giận hờn tôi nữa,… Và dường như em nhẹ nhàng, ân cần với tôi hơn! Thời gian chúng tôi yêu nhau cũng đã 2 năm, có những khi em bóng gió về một cậu bạn bằng tuổi đang trồng cây si trước sân nhà em, hay vẽ lên một bức tranh về gia đình, về tiêu chuẩn người chồng, về ngôi nhà hạnh phúc trong tương lai mà “sẽ không có anh trong đó đâu!”



-Vậy ngày em lấy chồng thì em có mời anh đến dự không?



-Có chứ! Nhưng anh có dám đến không?



-Không!



-Vì sao?



-Vì anh sợ tốn tiền!



-Eo! Anh đúng là đồ keo kiệt!



Rồi tôi lại ôm em vào lòng và tôi biết, em đang đùa!



Tôi cũng nhớ, hình như 2 năm qua, chưa một lần nào em chủ động hẹn gặp tôi, dù mỗi sáng em nhắn tin chúc tôi một ngày tốt lành, mối tối em chúc tôi ngủ ngon và những tin nhắn dài lê thê e kể chuyên trên trời dưới biển, những lần điện thoại triền miên em nói đủ thứ chuyện giời ơi đất hỡi! Có lẽ, em sợ tôi hẹn rồi không đến, để em cứ phải mong ngóng nên em để tôi chủ động hẹn em và lần nào em cũng cố gắng đến sớm dù cho tôi nhắn tin bất thường đến thế nào! Nhưng hôm nay đúng là lạ!





Em đến! Hình như có điều gì khác mọi ngày! Em đẹp hơn, có lúc vui hơn, nói nhiều hơn nhưng có khi là khoảng trống im lặng đến rợn người và ánh mắt em,…sao xa xăm quá! Đã gần 11h, em không có vẻ gì là muốn về nhà! Tôi nhắc:



-Mình về đi em! gần 11h rồi đấy, có lo bố mẹ mắng không?



-Không sao đâu anh!



-Sao lại không sao? Mọi hôm, em phải có mặt ở nhà trước 10h để điểm danh cơ mà! – Tôi nhăn nhở, phá vỡ cái không khí căng thẳng.



- Vâng, nhưng hôm nay thì khác! Vì … ngày mai… - nước mắt em bắt đầu rơi…



- Ngày mai làm sao?



- Ngày mai… bố mẹ em sẽ không điểm danh em nữa!



- Ừ! Vậy sao em lại khóc!? Mà sao bố mẹ không điểm danh nữa?



- Anh đừng hỏi gì Và cũng đừng nói gì thêm! Hãy nghe em nói thôi! Và sau đó hãy về! Được không anh!?



- Ừ!



- Ngày mai… e sẽ về làm dâu bên ấy! Em…



- Em đang nói cái gì đấy! Đừng có đùa anh kiểu này! Hôm nay không phải 1/4 nên nếu em nói dối, anh sẽ không tha thứ đâu!



- Em ước gì,… em đang nói dối! Nhưng đó là sự thật! Em rất yêu anh, nhưng…em không thể quay lưng lại với gia đình! Anh biết đấy, 3 năm trước, anh bỏ em để đến với người con gái khác, em nghĩ đó chỉ là những giây phút bồng bột, nhưng bố mẹ em thì không nghĩ vậy! Rồi mình quay lại với nhau sau một năm không liên lạc! Tình yêu của em dành cho anh chưa bao giờ thay đổi, thậm chí là yêu anh nhiều hơn! Chúng mình yêu nhau được 2 năm, nhưng có ai đó hỏi em “có người yêu chưa” bất giác em trả lời như một thói quen “chưa” và em nghĩ, không biết anh là gì của em! Vì…chưa một lần nào anh đưa em về nhà giới thiệu với bố mẹ anh rằng em là người yêu của anh! Và em cũng vậy! Thậm chí, nỗi sợ trong em còn là sự phản đối của bố mẹ em! Anh thì chưa một lần nào nói rằng sẽ cùng em vựơt qua mọi khó khăn thử thách, dù cho mọi việc có gian lao thế nào chăng nữa! Và em hiểu rằng, mình không đủ sức mạnh vượt qua sự phản đối của bố mẹ em! Em đã từng nói “Em muốn hạnh phúc của mình được người thân chúc phúc, còn nếu người thân của em quay lưng lại với hạnh phúc của em thì em thà không có cái hạnh phúc ấy!”… Và em nhận lời người ấy lúc em cần anh nhất nhưng không thể có anh bên cạnh, bởi… anh không thể gạt bạn bè qua một bên và dành cho em ...dù chỉ một chút thời gian! Khi yêu, con gái luôn mong được người yêu quan tâm nhiều nhất! Nhưng dường như, em luôn đứng cuối cùng trong bảng xép hạng những sự quan tâm của em! Em không trách anh điều gì cả, có lẽ tất cả là lỗi ở em, em đã không làm cho anh yêu em nhiều hơn! Và trong tình yêu thì không chỉ mình yêu người ta là đủ mà phải làm cho người ấy yêu mình nữa, anh nhỉ!



- Người con trai đó là ai!?



- Em sẽ không lấy được người mình yêu, nhưng em sẽ yêu người em lấy! Thật đấy anh ạ! Anh ấy là một người tốt, quan tâm em, lo lắng cho em,…. Em nghĩ rằng, mình sẽ hạnh phúc khi lấy anh ấy! Ngày mai… ngày mai..em lấy chồng!



- …



Hình như em đang nhìn tôi! Tôi không còn nói được lời nào nữa!



- Ngày mai…em sẽ là của người ta! Mà có lẽ cũng không đến ngày mai nữa đâu! Chỉ vài tiếng đồng hồ nữa thôi! Anh nhỉ!



Mắt tôi nhoà đi, trong khoảnh khắc, tai tôi không còn nghe được những lời em nói và môi tôi, dường như có cả vị mặn nước mắt của em!



- Nụ hôn cuối… phải không anh!?



- …



- Đừng khóc vì em, anh nhé! Hãy cho em vào góc nhỏ nơi đáy trái tim anh thôi! Mình cũng chỉ gặp nhau lần này nữa thôi nhé! Vì mai… trái tim em sẽ yêu người khác rồi!



- …



Em đi, để lại cho tôi một trái tim đau, một tình yêu vụn nát và một tấm thiệp hồng có tên em và người con trai ấy!



Ngày mai… hai chữ ngày mai…sao làm tôi đau lòng quá! Hai chữ ấy như phím “delete”, xoá đi mọi dấu vết tình yêu của chúng tôi dành cho nhau! Khi tôi nhận ra tình yêu của mình dành cho em nhiều biết bao nhiêu cũng là lúc tôi nhận ra tôi đã mất em! Ngày mai, tôi sẽ không đến nhưng không phải vì “Anh sợ tốn tiền, mà bởi vì … anh yêu em!"






2



kenny.kute



♥ღ Ác ♥Quỷ ♥ Cut3 ღ♥



Members



738 bài viết

Yahoo:

Giới tính:Nữ

Nơi ở:Nơi có cả bầu trời.... img

Sở thích:...Nếu có thể được...tôi xin bắt đầu lại từ quá khứ....!?


2016-11-23 22:23
   
Để Lại Nhận Xét
   
Trái tim bạn tan vỡ vẫn là chưa đủ bởi giờ trái tim ai cũng tan vỡ.
It isn't enough for your heart to break because everybody's heart is broken now.
Allen Ginsberg

Ngày mai.. Em lấy chồng,nếu biết ngày mai em lấy chồng trời ơi người ấy có buồn không,nếu biết rằng em đã lấy chồng trời ơi người ấy có buồn không,được tin em lấy chồng

Ngẫu Nhiên

XtGem Forum catalog