Chúng tôi sắp thi nên tôi từ trường đại học về nhà khá muộn. Chiều mùa hè ấm áp, tôi quyết định đi bộ tắt qua công viên về nhà, như vậy sẽ gần hơn. Trong công viên nhiều cây lớn nên trời có vẻ khá tối. Tôi rảo bước theo hàng cây. Bỗng nhiên, tôi nghe thấy có tiếng trẻ con khóc khe khẽ. Tôi dừng lại chỗ có tiếng khóc, nhìn vào bụi cây và phát hiện ra một cậu bé chừng 7 tuổi. - Em làm gì ở đây? Sao không về nhà đi , muộn rồi. - Em không thể về được. - Sao lại không thể? Em bị đau chân à? - Không, em không thể đi khỏi đây được vì em đã thề danh dự rồi. Tôi không hiểu gì cả. Cậu bé lại nói tiếp: - Anh hiểu không, các anh ấy chơi trò chiến tranh. Em cũng muốn chơi, nhưng các anh ấy bảo là em còn bé quá. Rồi một anh bảo em: Thôi được rồi, em làm lính canh gác nhé. Bộ tham mưu ở chỗ này, em cần phải đứng gác ở đây. Em thề danh dự đi, rằng chưa có lệnh của anh thì em không được bỏ vị trí canh gác của mình, thề đi! Và thế là em đã thề, nên bây giờ em không thể bỏ đi được. Nhưng em đứng đây rất lâu rồi, các anh ấy đi mà đến giờ vẫn chưa thấy quay trở lại. - Có lẽ là các anh ấy đã quên em rồi. Thôi em đi về đi. - Không, em không thể về được, em đã thề danh dự rồi. - Anh cho phép em về mà, anh là người lớn, đấy, em thấy không? - Nhưng anh không phải là bộ đội. Anh không ra lệnh được. Cậu bé lại khóc khe khẽ . Tất nhiên, đứng mộtt mình trong công viên vắng lặng như thế này đối với một em bé thì cũng đáng sợ thật. Tôi nghĩ ngợi một chút và nói với cậu bé: - Em đứng đây, đừng đi đâu nhé. Chờ anh một chút, anh sẽ quay lại ngay. Tôi chạy vội ra khỏi công viên. Bây giờ phải nhanh chóng tìm ngay một đồng chí bộ đội nào đó mới được. Nhưng tìm đâu ra bây giờ? Rất may, khi tôi chạy đến bến xe ô tô buýt thì gặp ngay một anh bộ đội đang chuẩn bị bước lên xe. Tôi kêu lên : “ Đồng chí bộ đội ơi, chờ một chút, hãy giúp tôi”. Anh bộ đội ngạc nhiên nhìn tôi hỏi: “ Có chuyện gì vậy?”. Tôi vội kể cho anh nghe về cậu bé và về lời thề danh dự của cậu. Anh bộ đội chăm chú nghe tôi kể xong bèn hỏi : “ Anh nói là cậu bé còn rất nhỏ à? Vậy thì chúng ta phải quay lại đó nhanh lên. Cậu bé vẫn đứng ở chỗ cũ chứ?” – Anh bộ đội hỏi tôi và chúng tôi vội vã quay trở lại công viên. Trong công viên trời đã tối hẳn và hoàn toàn yên lặng. Cậu bé vẫn đứng đó và khe khẽ khóc. Chúng tôi bước đến gần. Anh bộ đội nói dõng dạc: - Đồng chí lính gác. Tôi ra lệnh cho đồng chí kết thúc ca gác và về nhà ngay. - Đồng chí là bộ đội à? – Cậu bé hỏi. - Tất nhiên. Tôi - đại úy Pêtrôp. Đồng chí hãy thực hiện mệnh lệnh của tôi: Trở về nhà ngay. – Anh bộ đội nhắc lại mệnh lệnh của mình vẻ nghiêm khắc. - Rõ, về nhà ngay. - - Cậu bé hô to lại mệnh lệnh và lập tức chạy ra khỏi công viên. Tôi tạm biệt anh bộ đội ở bến ô tô buýt và đi về nhà mình. Tôi vừa đi, vừa nghĩ chắc chắn cậu bé này lớn lên sẽ trở thành một con người trung thực, một người bạn tốt. V. Pexkôv (copy từ Mailien's blog)
Hết họa thành phúc.
Ngạn ngữ Nhật Bản