Một ngày nọ, khi tôi còn học
năm đầu trên trường trung
học, tôi nhìn thấy một anh bạn
cùng lớp đang đi từ trường về
nhà. Tên của cậu ta là Kyle.
Có vẻ như cậu ta đang vác tất
cả sách của mình. Tôi thầm
nghĩ: “Tại sao có một kẻ mang
cả đống sách về nhà vào ngày
thứ sáu nhỉ?. Chắc chắn phải là
một tên khùng”. Tôi có cả một
chương trình cho kỳ nghỉ cuối
tuần( những bữa tiệc và một
trận đá banh với bạn bè trưa
mai) thế nên tôi nhún vai và
tiếp tục đi.
Khi tôi đang bước đi, thấy một
đám thanh niên chạy về phía
cậu ta. Họ lao vào Kyle, hất
văng tất cả sách khỏi tay cậu
ta và ngáng chân cho cậu ngã
nhào xuống đất bẩn. Cặp kính
của Kyle văng đi, tôi thấy nó
rơi trong cỏ cách cậu ta 3m.
Cậu ngước lên và tôi thấy nỗi
buồn khủng khiếp trong mắt
cậu. Trái tim bảo tôi chạy về
phía Kyle trong khi cậu bò
quanh tìm kính, và tôi thấy cậu
ứa nước mắt.
Khi tôi đưa kính cho Kyle, tôi
nói: “Những tên kia thật ngu
ngốc, chúng thật sự không biết
cách sống cho ra hồn”. Kyle
nhìn tôi và nói "Cám ơn nhé!”.
Một nụ cười rạng rỡ nở ra trên
gương mặt cậu. Đó là nụ cười
biết ơn chân thành. Tôi giúp
Kyle nhặt sách lên, và hỏi cậu
ta sống ở đâu. Hóa ra cậu ta ở
gần nhà tôi. Tôi hỏi tại sao
trước đây tôi chưa hề thấy
Kyle. Cậu trả lời rằng trước
đây cậu học ở một trường tư.
Tôi chưa từng được học tại
một trường tư trẻ con. Chúng
tôi nói chuyện suốt đường về,
và tôi mang giúp Kyle chồng
sách. Kyle hóa ra là một cậu
bé hiền lành dễ thương, tôi hỏi
cậu có muốn chơi đá banh với
tôi và lũ bạn trong ngày thứ
bảy. Cậu đồng ý.
Chúng tôi chơi với nhau suốt
kỳ nghỉ cuối tuần và càng hiểu
Kyle bao nhiêu, tôi càng thích
cậu bấy nhiêu. Tất cả bạn bè
tôi cũng vậy.
Đến sáng thứ hai, tôi lại gặp
Kyle với chồng sách to tướng.
Tôi gọi cậu dừng lại và bảo: “Ê
này, cậu sẽ thành lực sỹ nếu cứ
vác đống sách này mỗi ngày
đấy!” Kyle cười và đưa tôi
phân nữa chổ sách.
Trong bốn năm sau đó, tôi và
Kyle trở thành bạn thân. Khi
tốt nghiệp trung học, chúng tôi
bắt đầu nghĩ đến chuyện học
đại học. Kyle quyết định học ở
Georgetown, và tôi sẽ đi Duke.
Tôi biết chúng tôi sẽ luôn là
bạn, rằng sự xa cách không
bao giờ là vấn đề. Kyle muốn
là một bác sỹ, còn tôi cố gắng
để trở thành một cầu thủ. Kyle
từ biệt cả lớp, tôi trêu chọc
cậu suốt buổi. Kyle phải chuẩn
bị một bài diễn văn tốt nghiệp,
tôi thì rất khoái vì không phải
đứng nói trước mọi người như
thế.
Ngày lễ tốt nghiệp, tôi nhìn
thấy Kyle, trông cậu ta thật
bảnh. Cậu là một trong những
người thành đạt trong những
năm trung học. Cậu tự tin và
thật đẹp trai với cặp kính
trắng. Cậu hẹn hò nhiều hơn
tôi và mọi cô gái đều thích
cậu. Thỉnh thoảng tôi cảm thấy
ghen tỵ. Hôm nay cũng thế, tôi
thấy Kyle có vẻ căng thẳng về
bài diễn văn. Do đó, tôi phát
vào lưng cậu và nói: “Này, cậu
lớn, sẽ tốt thôi!”, Cậu nhìn tôi
với cái nhìn biết ơn và mỉm
cười “Cảm ơn!”. Khi vào bài
diễn văn, cậu hắng giọng và
bắt đầu nói:
“Ngày tốt nghiệp là lúc để cảm
ơn những người đã giúp đỡ bạn
trong suốt những năm học khó
khăn. Cha mẹ, thầy cô, anh chị
em, hoặc một huấn luyện viên
chẳng hạn… nhưng chủ yếu là
những người bạn. Tôi muốn nói
với tất cả các bạn rằng làm
bạn của một ai đó chính là
món quà tuyệt vời nhất bạn có
thể tặng cho người ấy. Tôi sắp
sửa kể cho bạn nghe một câu
chuyện…”
Tôi nhìn bạn tôi. Không thể tin
rằng cậu đang kể về ngày đầu
tiên chúng tôi gặp nhau. Cậu
đã định tự tử trong kỳ nghỉ hè
cuối tuần đó. Cậu kể rằng cậu
đã dọn sạch ngăn tủ để đồ
dùng tại trường để mẹ cậu
khỏi phải làm điều đó sau này
và mang tất cả đồ dùng học
tập về nhà.
Kyle nhìn tôi chăm chú và mỉm
cười với tôi. “Rất cảm ơn là tôi
đã được cứu sống, bạn tôi đã
cứu tôi khỏi việc làm cái điều
không thể nói ra”.
Tôi nghe tiếng xì xào nổi lên
trong đám đông khi cậu bé nổi
tiếng, đẹp trai ấy kể về khoảng
khắc yếu đuối nhất của cậu.
Tôi thấy ba mẹ cậu nhìn tôi và
cũng mỉm cười biết ơn. Không
phải đến tận lúc này tôi mới
nhận thấy sự biết ơn trong nụ
cười ấy sâu sắc đến chừng nào.
Đừng bao giờ xem thường sức
mạnh của những hành động
của bạn. Với một cử chỉ nhỏ
bạn có thể thay đổi cuộc đời
một con người, theo chiều
hướng tốt hơn hay xấu hơn.
Chúa trời đã đặt tất cả chúng
ta vào cuộc sống của nhau để
tác động lên nhau theo một
cách nào đó.
Hãy tìm những điều kì diệu nơi
những người xung quanh bạn.
Nếu bạn không thể nâng gánh nặng lên khỏi lưng người khác, đừng rời khỏi. Hãy cố gắng làm nhẹ nó.
If you cannot lift the load off another's back, do not walk away. Try to lighten it.
Frank Tyger