(Blog Radio) – Lá thư trong tuần: Vì họ không bao giờ có thể là hai nửa của nhau – trích từ tuyển tập Thư gửi người yêu cũ – blog radio tuyển chọn (phát hành 01/2011)
Bạn thân mến! Trong những trạng thái của tình yêu Blog Radio đã cùng bạn trải qua trong những số Blog Radio qua dường như có một trạng thái khó diễn đạt thành lời và chúng ta chưa từng nhắc tới. Đó là những mối tình không thể vượt qua giới hạn của nó… giống như những người đã cập bến hạnh phúc với người yêu thương của mình nhưng rồi tháng ngày trôi qua, cuộc sống lại có những khoảng trống nhất định không thể khỏa lấp dù bên họ vẫn là một hạnh phúc đủ đầy. Nó cũng giống như những cơn say đã dừng lại ở giới hạn của nó, và người ta chọn cách không bước qua để một người có thể trở về.
Mời bạn cùng trải qua những cung bậc xúc cảm rất đặc biệt ấy qua truyện ngắn Blog Radio kỳ này, một câu chuyện mơ hồ giữa vùng cao nguyên mây phủ…
Truyện ngắn: Mây Ngàn
Thị trấn R quanh năm mây phủ. Miền cao nguyên này điều đó không có gì là lạ. Người dân ở đây có một phong cách bình dị lạ thường, không ai bon chen, ganh đua với sự đời, họ từ tốn, chậm rãi như mây ngàn lơ lửng trên những đỉnh núi cao. Ở R, rượu nếp là một “ đặc sản” nổi tiếng. Những bông lúa mạch đang ngậm sữa được người dân thu hoạch về, đem chưng cất với loại nước suối lấy từ độ cao quanh năm mây phủ ấy tạo thành một loại rượu trắng đục có hương vị mà chỉ cần uống một ngụm nhỏ thôi cũng đủ cho bạn nhớ về R đến cả cuộc đời. Phương là một trong số những người đó.
Em biết về R như thế nào tôi không biết, chỉ nhớ những lần cùng em lặn lội hàng ngàn cây số đến đây, nhìn phong cảnh của R, tôi thấy thân quen như chính quê hương mình. Em thích rượu ở R và sự thực em uống rất nhiều. Lần đầu tiên nhìn em uống rượu tôi rất ngỡ ngàng. Trong cách nghĩ của tôi, em là một cô giáo thành đạt, hàng ngày đến lớp em được học trò thương yêu và đồng nghiệp mến phục, giọng nói dễ thương cùng vóc dáng hài hòa tưởng chừng một cuộc sống hạnh phúc luôn mỉm cười với em, vậy mà ở R, em đã khóc. Những giọt nước mắt không thể rơi ở nơi mà tôi và em đang sống, thế giới đó đầy lo toan và cạm bẫy, ai khóc, người đó sẽ yếu hèn và lạc lõng. Thế giới đó ta phải quên đi cái tôi của mình để hòa nhập với cộng đồng, có như vậy ta mới không thấy rằng mình bị bỏ rơi. Con người ở đó ai cũng lao vào công việc, công việc như là một phương tiện cứu cánh để ta quên đi chính mình nhưng cái tôi con người nào đâu chịu ngủ yên. Một cuộc sống bị lập trình và ngột ngạt, nhiều lần tôi muốn bứt phá nhưng rồi lại thôi. Ở R, em đã khóc, những giọt nước mắt hồn nhiên rơi. Có đứa trẻ thơ nhìn em thán phục:
- Trong hơn nước suối!
Rượu ở R không đắng chát mà đê mê ở đầu lưỡi. Em nhìn lên đỉnh núi bạc đầu nguyên thủy với lòng ngưỡng mộ sâu sắc.
- Anh lên đỉnh núi với em nhé!
Tôi không trả lời, tôi biết em đang nghĩ gì, tâm hồn em chất chứa đầy giông bão. Em đã chia tay người yêu trước khi cùng tôi đến R. Em nói, em cần sự thay đổi. Hạnh phúc đôi khi không phải đi chung một con đường.
Tôi cùng em vượt qua những con đường nhỏ, men theo bờ suối lên đỉnh, em đi trước, nhanh nhặn như một con sóc. Thỉnh thoảng em quay lại nhìn tôi cười.
- Con trai thành phố đi chậm quá.
Tôi mỉm cười, chân sải bước theo em. Lên cao, sương rơi nhiều, tôi nhìn bờ vai mỏng manh của em mà thương cảm, em vẫn bước đi rất nhanh.
Chúng tôi bỏ lại R, bỏ lại một cao nguyên im ắng cùng với ánh nắng chiều vụt tắt nơi xa.
- Em à, dừng lại thôi, mình đi quá xa rồi đó.
Tôi lo lắng nhìn đồng hồ, thời gian đang trôi nhanh về phía cuối ngày. Những đám mây trắng bạc như đọng lại trên ngọn cây, những làn gió mỏng nhẹ lành lạnh của vùng cao nguyên như báo hiệu điểm giới hạn của cuộc leo núi.
Em quay lại nhìn tôi mỉm cười, tôi thấy trong nụ cười của em vẻ bướng bỉnh hết sức nữ tính. Nó khiến tôi phải dừng lại những điều muốn nói với em khi liếc nhìn đồng hồ và lặng lẽ đi theo em tiến về phía trước. Không gian xung quanh chúng tôi lặng lẽ khác thường, cái bản chất nguyên sơ nhất của vũ trụ ngàn xưa như mở ra đưa chúng tôi vào cõi xa thẳm.
Khi chúng tôi gặp một con suối sâu chắn ngang đường cũng là lúc mặt trời không còn tỏa những ánh sáng dịu dàng xuống chốn sâu thẳm trong đại ngàn nữa, em vui vẻ nắm tay tôi lại ngồi trên một hòn đá lớn. Tôi thấy em không biểu lộ vẻ gì sợ sệt giống như là em đã chuẩn bị sẵn cho cuộc hành trình này, như thể em đã từng ở trong hoàn cảnh này nhiều lần rồi trong cuộc đời em. Trong tôi tồn tại rất nhiều những câu hỏi đại loại như vậy. Em khiến tôi ngạc nhiên rất nhiều.
- Ở với em như thế này có làm anh khó chịu không? Em nắm tay tôi hỏi ân cần.
- Không. Anh không cảm thấy khó chịu đâu, chỉ có điều ở đây không có sóng điện thoại nên anh không thể gọi điện về cho chị em và thật sự em khiến anh rất ngạc nhiên.
Tôi là anh rể của em, tôi và chị của em đã kết hôn năm năm và chúng tôi có với nhau một đứa con gái. Cuộc sống của vợ chồng tôi hạnh phúc, tôi không bao giờ cảm thấy một sự phàn nàn nào về gia đình của mình. Phương sống với vợ chồng tôi khi theo học đại học ở thành phố. Những năm sống chung nhà, tôi thường giúp đỡ em nhiều chuyện trong việc học hành và những lĩnh vực khác với tình cảm của một người anh trai, và vì vậy em rất quý tôi, những lúc em buồn em thường kéo tôi vào những quán cà phê nhạc Trịnh ngồi lặng im đắm mình vào những ca từ xa thẳm. Em nói em chỉ có thể chia sẻ mọi chuyện với tôi vì tôi biết im lặng, em không thể tìm được ở ai điều đó, cả ở người em yêu, có lần em đã gọi điện cho tôi và nói vậy trong những tiếng nấc. Bây giờ ở với em trong hoàn cảnh này tôi cũng không biết làm gì hơn là im lặng, tôi không khó chịu, cũng không hẳn quá lo lắng về việc không gọi được điện thoại về cho vợ, bởi vì cô ấy hiểu tôi, nếu tôi không gọi hẳn là có lý do nhất định, tôi im lặng, bởi vì điều đó cần cho em lúc này.
Chúng tôi ngồi im lặng bên nhau nghe tiếng róc rách nhẹ nhàng của con suối len qua những kẻ đá, chúng tôi nhìn những ánh đom đóm lập lòe trong đêm. Bất chợt em nhìn lên một vì sao xa xăm và nhắc tôi tên một bản nhạc: Star – Crosed Lovers. Đã lâu lắm rồi tôi không nghe bản nhạc này vì đơn giản là vợ tôi không thích, tôi không muốn làm cô ấy buồn. Tên của bản nhạc đó có nghĩa là những tình nhân sinh ra dưới một ngôi sao xấu chính vì vậy mà hiếm có người phụ nữ có chồng nào thích nó.
- Em thích nghe bản nhạc đó à? Tôi nhìn ngôi sao và hỏi.
- Em đã nghe nó từ ngày đầu tiên em đứng trên bục giảng, hôm đó vì quá bỡ ngỡ nên em đã dạy không thành công, em buồn bã muốn tìm ai đó để chia sẻ nhưng không có ai cả, anh đã ở quá xa để có thể giúp em điều đó. Em lang thang trên những con phố xa lạ và nghe được nó trong một quán cà phê thưa khách nơi cuối con đường. Lúc đó em đã nhớ tới anh.
- Nhớ anh à? Tôi ngạc hiên hỏi.
- Em cũng không biết vì sao nhưng quả thật lúc đó em đã nhớ đến anh và bây giờ cũng vậy. Mỗi khi nghe bài đó em thường nhớ đến anh trong những buổi chiều anh cùng em ngồi trong quán cà phê nhạc Trịnh lặng lẽ nhìn những dòng người đi lại. Cảm giác đó bình yên lắm, nó đã theo em đến tận bây giờ.
Chúng tôi ngồi bên nhau, im lặng trong sự bao bọc của màn đêm. Ngôi sao đơn côi như lùi ra xa hơn vào cõi vô định, ánh sáng của nó cứ nhạt nhòa, nhạt nhòa dần. Tôi không biết nói gì với em, chỉ biết im lặng nhìn những ngôi sao lẻ loi trên bầu trời. Quả thật cuộc sống của tôi hạnh phúc, tôi không thể tìm ra một sự phàn nàn nào về cuộc sống của tôi, tôi yêu vợ và con gái. Nhưng cũng có những lúc tôi thấy hình như nó chưa đủ, trong tôi vẫn có những khoảng trống vô hình, tôi không biết cụ thể nó là gì. Những đêm khi con gái đã ngủ, tôi thường ôm chặt vợ tôi trong tay, siết lấy cô ấy thật mạnh để cơ thể cô dán chặt vào tôi, tôi muốn bấu víu vào nó vì cảm thấy mình đang trôi vào cõi trống vắng vô cùng. Vợ tôi không hiểu được điều đó, cô vòng tay ôm tôi, rồi vỗ nhè nhẹ trên lưng tôi như người mẹ vẫn làm với con. Cô không hỏi tôi vì sao và tôi cũng không bao giờ giải thích. Ích gì chứ, vì tôi yêu vợ và con gái. Tôi chỉ muốn họ được hạnh phúc và đầy đủ, dần dần có một tấm màn rất mỏng, rất mỏng chắn giữa tôi với tổ ấm của mình, tuy nhiên tôi không bao giờ làm việc gì có lỗi với vợ và con gái. Tôi chôn chặt ý thức về mảnh đất trống vắng ấy trong đáy sâu của tim mình. Thế nhưng đêm nay ngồi bên em, cái ý thức về mảnh đất trống vắng mơ hồ ấy cứ dâng lên giống như một cái cây đang mọc lên trong lòng tôi, cành lá của nó đâm vào da thịt tôi đau buốt. Chính lúc ấy thì em kể về cuộc tình của em.
- Em biết R lần đầu tiên vào ngày sinh nhật lần thứ hai mươi sáu, người đó đã chở em đến đây và mời em rượu nếp của R. Đó cũng là lần đầu tiên em uống rượu. Người đó đã có gia đình, nhưng hai đứa em đã yêu nhau, cả hai đều cảm thấy tội lỗi, mặc dù chưa bao giờ chúng em đi quá giới hạn cho phép. Nhưng cảm giác tội lỗi vẫn cứ len lỏi vào trong tim mình, và ngày một lớn lên, nó khiến em khổ sở. Vì vậy lần sinh nhật ấy người đó đã chở em đến đây, chúng em đã uống thật say ở R, khi say rồi ta không còn cảm thấy mình có lỗi nữa, trong ta chỉ tồn tại một thế giới mà ta thích. Ở đó không có những nỗi lo toan về cuộc sống, không có những giới hạn cấm ta vượt qua, ở đó ta có thể làm những gì mà ta thích, giống như cảm giác khi ta chạy trên một thảo nguyên bao la vậy đó. Em đã uống rất nhiều rượu ở R nhưng cơn say nào rồi cũng phải dừng lại ở giới hạn của nó, em đã không bước qua, không bước qua để cho một người có thể trở lại. Em đã tiễn anh ấy về, em dùng từ tiễn vì khi đến đây, em đã biết mình thuộc về R, về cái thế giới hiền hòa, nguyên sơ, cái thế giới mình có thể gửi vào đó niềm quên lãng tự đấy tâm hồn mình, nhưng anh ấy là con người của thế giới khác, cái thế giới của những lo toan và trách nhiệm, em biết nơi ấy, người đó phải có trách nhiệm nắm tay một người đi về phía cuối của cuộc đời, đó là bổn phận của anh ấy ở cuộc đời này, em không thể nào tước bỏ đi cái bổn phận đó của anh, em không có quyền đó vì vậy em đã tiễn anh ấy.
Nói đến đây em dừng lại, hướng mắt nhìn về phía vì sao xa xăm.
- Ngôi sao đó sinh ra là để dành cho em phải không anh?
Tôi không trả lời em. Tôi cảm nhận được những giọt nước mắt đang rơi trên má em, những giọt nước mắt trong như nước suối của một tình yêu chân thành, say đắm. Ngôi sao trên bầu trời kia không chỉ dành riêng cho em. Tôi biết điều đó. Nó sinh ra bởi những giọt nước mắt thủy chung của những con người khóc cho tình yêu trên cõi đời này, ta không đếm được bao nhiêu vì sao, bởi vì tình yêu không bao giờ có giới hạn kể cả những khi mọi thứ đã về với ngôi_ nhà _quên _lãng.
Tôi đánh thức em dậy khi những ánh sáng đầu tiên lọt qua vòm lá, chúng tôi men theo con đường cũ để về thị trấn R. Tôi với em ngồi trong một quán nhỏ, khá bình yên. Tôi gọi một bình rượu nóng, tuy nhiên với mục đích cho ấm bụng chứ không phải để say. Em mỉm cười:
- Em không tin nhưng rõ ràng cuộc đời này tồn tại những giới hạn phải không anh?
Tôi không trả lời em mà nhìn những đứa trẻ thơ ngây ở R rồi uống cạn ly của mình.
Rời R, tôi không hẹn một ngày trở lại. Vì tôi đã luôn chôn chặt khoảng trống vô hình đó vào sâu thẳm trái tim mình, có nhiều cách sống, tôi đã chọn cho mình cách lãng quên vì điều đó giúp gia đình tôi hạnh phúc. Còn em, em đã thuộc về R, thuộc về R để cho cuộc sống diễn ra đúng với những gì mà nó đã định sẵn.
Vẫy tay chào R, tôi và em đều ngoảnh lại nhìn lên những đỉnh núi quanh năm mây phủ, cái bình yên sâu thẳm vẫn ở đó mãi mãi, dù cuộc đời có đầy những bão giông, những toan tính, bổn phận và sự chôn giấu lặng sâu trong trái tim mỗi người.
Pretend you’re happy when you’re blue. It isn’t very hard to do…
Hãy nói một cách mềm mại nhưng nội dung thì phải cứng rắn.
Khuyết danh