Tôi đi dự hai đám ma cùng một ngày. Đây là lần đầu tiên tôi nhận hai tin báo cùng một lúc. Nó làm tôi quá sửng sốt đến nỗi cả đêm không sao chợp mắt được.
Người ta thường nhận hai hay vài thiệp cưới cùng một ngày, còn tôi… Choáng váng. Tôi không ngừng trách mình. Phải chăng tôi không có sự nhạy cảm hay vì em che đậy một cách tinh vi để không bị tôi cản trở kế hoạch?
Em! Một cô gái ngây thơ, trong trắng và rất đáng yêu. Em! Đáng lẽ ở độ tuổi 17 chỉ biết học, chơi và vô tư nhìn cuộc sống màu hồng, nhưng không, em đã bước chân vào con đường mà có lẽ ở độ tuổi đó chưa nên bước vào.
Mối tình đầu của em bị lên án mạnh mẽ. Bố mẹ cấm em không được quan hệ với gã trai lông bông ấy. Họ gọi gã là "kẻ cù bơ cù bất" hay "khố rách áo ôm", họ đến nhà mắng nhiếc gia đình gã và cấm gã gặp con gái họ.
Gia đình em gấp rút chuẩn bị cho em đi du học ở một đất nước xa xôi nào đó. Mỗi lần em lén ra khỏi nhà để gặp gã đều là những lần em khóc thật nhiều. Gã cố gắng tỏ ra cứng rắn, nhưng cũng không sao làm được. Có lúc chán nản, gã muốn buông xuôi. Gã khuyên em đi du học và nói những lời thật khó nghe.
Em! Chẳng có ai hiểu gã rõ bằng em. Em dẹp bỏ hết tự ái của một tiểu thư nhà giàu để khuyên và thuyết phục gã đấu tranh. Sự không khoan nhượng, tình cảm mãnh liệt của em làm bố nổi giận. Lần đầu tiên, ông đánh em. Ông đánh rất mạnh như thể đó không còn là con gái của ông mọi ngày.
Ông chửi. Em vẫn cương quyết bảo vệ tình yêu của mình, nhất quyết không chịu đi du học. Vậy là bố mẹ đã nhốt em trong phòng, không cho đi đâu, kể cả đi học.
Đau khổ cùng cực, em càng ngày càng héo mòn. Em sụt ký rất nhanh. Thân hình tiều tụy, xanh rớt của em làm người thân xót xa. Gia đình, bạn bè khuyên thế nào cũng không thể lung lạc tình yêu của em dành cho gã. Tất cả đều cho rằng em ngu muội, mù quáng.
Tôi đến thăm em sau thời gian dài không gặp mà tôi không thể nhận ra em nữa. Em ủ dột nằm trong góc phòng. Đôi mắt thâm quầng đã xóa đi hình ảnh cô gái tinh anh hôm nào. Em hỏi:
- Chị đến khuyên em hả? Đừng phí công, vô ích thôi!
Căn phòng của em vốn rất ngăn nắp, sạch sẽ nay bừa bộn không thể tả. Đồ đạc bị em ném lăn lóc khắp nơi. Mâm cơm nhỏ chị giúp việc để trên bàn, em không hề đụng tới. Mẹ em bảo em đã tuyệt thực 3 ngày rồi. Tôi không sao tin nổi em có thể hành hạ bản thân như thế. Em thều thào gọi tôi:
- Chị tìm cách đưa em ra ngoài được không? Em muốn gặp anh ấy, chỉ một lát thôi. Chị nói chị đưa em đi dạo cho thoáng.
Tôi ngần ngại nhìn em, nửa muốn giúp nửa không. Em tiếp vục van xin, hơi thở yếu dần:
- Em van chị, giúp em với! Em chỉ xin chị giúp em lần này thôi.
Tôi hứa và đã không giữ đúng lời hứa của mình. Bây giờ tôi đang sống trong cảm giác ân hận vô cùng. Nó dày vò tôi mỗi đêm. Bố mẹ em từ chối cho tôi đưa em ra ngoài. Họ dường như đã nhận ra sự đồng lõa của tôi. Em ngoái lại nhìn tôi, đong đầy nước mắt. Em vẫy tay chào tạm biệt trước khi khuất sau cánh cửa. Tôi không ngờ đó lại là lần cuối tôi được nói chuyện với em.
Tôi tìm đến gã. Trước mặt tôi là một chàng thanh niên trông rắn rỏi, chững chạc hơn cái tuổi 18 của cậu. Gia đình cậu dù biết tôi là chị họ của em, họ vẫn tiếp đãi chu đáo, có phần hơi dè dặt. Họ không oán trách chú thím tôi.
Tôi cảm nhận được nỗi buồn sâu lắng trong đôi mắt hằn những nếp nhăn ấy. Họ không muốn con trai yêu sớm, càng không muốn con yêu và lấy em vì gia đình em quá giàu, khác xa với họ, song họ tôn trọng ý kiến và tình cảm của con. Họ là những người nông dân hiền lành, chất phát.
Sau một hồi nói chuyện với gã, tôi ra về trong tâm trạng bứt rứt. Tôi không biết phải giúp hai người thế nào. Gã là đứa con rất có hiếu, vì gia đình khó khăn nên đành bỏ học để đi làm, mặc dù vậy, gã vẫn tốt nghiệp cấp III với số điểm cao. Gã là trụ cột trong nhà nên gã "già" trước tuổi.
Lúc tiễn tôi ra về, gã nói với tôi:
- Em yêu Linh thật lòng, không hề có âm mưu gì! Em đã làm khổ cô ấy.
Lời nói như thanh minh của gã làm bước chân ra về của tôi nặng chịch như đeo chì. Tối hôm đó, tôi được tin em phải vào viện cấp cứu. Em ra đi ngay đêm ấy khiến mọi người đau lòng. Tiếc thương cho tuổi 17, tuổi đời đẹp nhất của con người.
Em nằm kia, đôi mắt nhắm nghiền như đang ngủ, đôi má được tô hồng, đôi môi đỏ thắm xinh tươi, trông em thật thanh thản. Gã lén đến thăm em. Gã đã đứng nấp sau cánh cửa suốt mấy tiếng đồng hồ. Gã gục xuống, khóc như thể chưa từng được khóc.
Trên đường về, do không tập trung, gã bị một chiếc xe ôtô đâm. Gã ra đi sau em chỉ có vài giờ. Thật sự tôi chưa hết bàng hoàng vì cái chết của em thì đã nhận được tin gã cũng vừa ra đi. Định mệnh! Có ai tin chăng? Hai người còn quá trẻ.
Mẹ em khóc trên vai tôi. Bà than:
- Con ơi! Sao lại bỏ mẹ ra đi. Bố mẹ yêu con nên mới làm vậy. Hôm trước, bố mẹ đã bàn nhau sẽ không cấm đoán hai đứa đến với nhau nữa... Con ơi! Con ơi! Mẹ biết sống sao bây giờ...
Mẹ em ngất mấy lần, còn bố em không hề nói câu nào. Chỉ sau một đêm thức trắng bên quan tài của con, dường như ông già hơn chục tuổi. Ông yêu con gái lắm. Thật không thể ngờ.
Đi dự tang bao giờ cũng buồn, nhất là đám tang những người trẻ, lần này tôi thật sự bị sốc. Tôi nhớ cái vẫy tay tạm biệt của em hôm nào, nhớ lời thanh minh cuối cùng của gã mà đau lòng. Đặt bó hồng lên mộ em, tôi thầm thì:
- Giờ em có thể hạnh phúc bên người em yêu rồi, không còn giây phút tuyệt vọng nữa. Ngủ ngoan, em gái bé nhỏ của chị.
Nụ cười của em trong tấm ảnh mờ đi trước mắt tôi bởi khói. Chắc em đã nghe được lời tôi nói. Nụ cười ấy thật hạnh phúc.
Tôi ghé đám tang gã vào cuối buổi lễ. Mẹ gã lau nước mắt, bảo tôi:
- Vậy là nó đã được toại nguyện.
Đôi khi chúng ta mơ có được ai đó chúng ta thật sự yêu thương, nhưng cuộc đời không như vậy. Chúng ta không có được tất cả những gì mình muốn, nhưng cuối cùng chúng ta lại yêu người còn tốt đẹp hơn cả giấc mơ của chúng ta.
Sometimes we dream of having someone we really like but life isn’t like that. We don’t get everything we want but in the end we end up loving someone better than we dream.
Khuyết danh