Anh ơi có biết em đang rất lẻ loi không, em biết làm gì trong lúc này bây giờ, có ai nói với em, có ai sẻ chia cùng em không?
Anh: Em biết em có trái tim quá yếu đuối không?
Em: Vậy sao anh làm trái tim ấy phải đau đớn thế?
Anh: Anh muốn trái tim em phải mạnh mẽ hơn...
Em: Bằng cách để em nhìn thấy những người em yêu thương rời xa em như thế sao?
Anh: ...
Em đang rơi trong tuyệt vọng anh biết không, làm sao cho con tim em bình yên trở lại, em đã quá yếu đuối, dủ biết rằng níu kéo cũng không mang anh quay trở về. Nó chỉ càng làm nỗi nhớ anh thêm dài không nguôi, nhưng sao em vẫn cố mãi kiếm tìm, cố gắng níu lấy đôi tay ngày nào, níu kéo nụ hôn ngày nào, nhưng anh sẽ không quay trở về nữa.
Con đường càng thêm dài, nhìn đôi tình nhân đi bên nhau mà lòng em quặn đau. Em nhớ nụ hôn anh vội trao ngày nào, nhớ đôi tình nhân đứng dưới cơn mưa tầm tã nơi ngã tư đường nhìn dòng người vội vã lướt qua nhau, nhớ những nồng nàn ta có nhau, anh đã nhẹ nhàng đến, vòng tay anh ôm em khi em thức giấc, ấm áp những yêu thương ngập tràn tim em... cả những giận hờn, trách móc, anh cũng hối hận, anh cũng mong lại được làm em hạnh phúc, đã nói rằng sẽ không bao giờ rời xa em nữa, trừ khi em muốn điều đó mà... tất cả như một giấc mơ ngọt ngào, mới như vừa thoáng qua, cảm giác nguyên vẹn trong em.
Bây giờ anh đã hạnh phúc bên người anh yêu thương, là một người con gái khác, anh có còn nhớ đến em. Có bao giờ anh tự hỏi em sẽ xoay sở ra sao khi không có anh không? Nhìn anh hạnh phúc, nước mắt em lần nữa lại rơi, em mừng cho anh vừa tủi thân em. Em sợ phải nhìn thấy hạnh phúc ấy lần nữa, sợ tim mình sẽ lại run rẩy.
Anh! Anh trách em chia tay anh như thế sao? Em chỉ là một người đến sau, em cũng hiểu cảm giác của người đến trước, em đâu thể cười khi biết người khác khóc, em đâu thể hạnh phúc khi biết người khác đang đau. Em cũng đâu muốn mất anh, em đã rất mạnh mẽ rồi anh không thấy sao anh.
Anh không tốt như những gì em đã nghĩ, nhưng em không can đảm để nghĩ anh xấu. Vì khi anh xấu, em sẽ phải áo giáp, gươm đao để phòng thân, và đơn giản em đã nghĩ anh vẫn là chính anh.
Đã có những lúc em sẽ cố lạnh lùng, đã có những lúc em đã cố thờ ơ, em muốn cho anh biết, không có anh em vẫn ăn cơm mỗi ngày, ngủ mỗi giấc, thở vẫn đều, nhưng tất cả chỉ là những suy nghĩ trong em mà thôi.
Em đã luôn nói mỗi ngày, "anh có sức quyến rũ kì lạ", câu nói rất chi là tình hình thế mà anh vẫn luôn cười đấy thôi. Và em nhận ra, mỗi ngày có ý nghĩa với em đó là nụ cười rạng rỡ của anh, nó làm em không buồn phiền, không mệt mỏi. Em đã thay đổi, nhưng không phải là xấu đi, em đã chăm chỉ học, từ những điều đơn giản nhất, học cách cho đi mà không muốn nhận lại... Em không phải là thánh hiền, cũng không phải là tiên, chỉ là điều đó làm em hạnh phúc.
Em không tin vào luật nhân quả, và em cũng không cần anh phải trả, nên anh cũng không cần phải thấy mang nợ em, chỉ cần anh sống kiếp này, xứng đáng với những gì em đã nghĩ, vì em đã luôn tin anh!!!
Một mình em, cô đơn và lạnh lẽo, ngậm ngùi xót xa, một mình em lũi thủi chỉ mình em, đi đi về về như một cái xác vô hồn. Em yêu, chỉ mình em biết, em đau cũng chỉ mình em. Em đâu ngờ cuộc đời lại ném em vô vàn điều nghiệt ngã, cay đắng nào bằng, chợt nhận ra e yêu anh nhiều, em lại để mình lạc mất nhau!
"Rên rỉ mãi một nỗi buồn trong đêm,
Để hoài niệm cứ ngoi lên mệt mỏi
Len lỏi mãi những sầu đau nhỏ nhoi...
Để ngực trái giật liên hồi nhức nhối...
Bởi hèn yếu, say tình như kẻ đói...
Trói trái tim chặt trong vạn điều giả dối...
Mù mờ đi trong muôn vàn ngõ tối...
Lối thoát nào sau lời nói nhẫn tâm...
Yêu ngu ngốc khù khờ như kẻ hâm...
Để thất vọng như người câm tắt tiếng..."
Thôi thì ta đã mất nhau giữa cuộc đời này, nỗi đau này em chôn sâu.
Tạm biệt anh, người em yêu thương...
Người có đức thì không lẻ loi, tất có bạn cũng trọng đạo đức như mình.
Đức bất cô, tất hữu lân.
Khổng Tử