Cây xương rồng đó là món quà sinh nhật với thật nhiều tình cảm tốt đẹp mà Một Người Bạn đã dành cho mình. Ấy vậy mà mình đã để nó chết thế này. Áy náy, day dứt … Cái chết của Cây Xương Rồng đã khiến mình có những sợi dây liên tưởng...
Tình Yêu cũng giống như việc trồng một cái cây. Ta dồn tất cả thương yêu, hy vọng và niềm tin vào cái cây đó. Ta ra sức chăm sóc, nâng niu nó bằng trọn vẹn trái tim mà ta sở hữu và toàn bộ nhiệt huyết mà ta có. Và đó là Hạnh Phúc của ta. Ta trồng cái cây Tình Yêu không phải bởi ta mong chờ nó lớn lên để có cái gì đó đền đáp lại cho ta. Ta trồng cây chỉ để nhìn nó lớn lên từng ngày, chỉ để được chăm sóc và yêu thương nó. Giống như khi ta yêu, ta dồn toàn bộ tâm trí, tình cảm cho người đó. Ta yêu chỉ bởi ta cần người ấy để được yêu thương, ta cần người ấy để được chăm sóc, ta cần người ấy để hy vọng, để tin tưởng, ta cần người ấy để níu giữ cho ta sợi dây vô hình làm mốc cho ta tìm đường về mỗi khi lạc lối. Ta yêu như thế, không toan tính, ko vụ lợi, ko hoài nghi…
Nhưng Yêu cũng cần phải học. Không phải ta cứ cho đi Yêu Thương một cách nông nổi, một cách ồn ào, tựa như sóng ào ạt xô bờ cát, tựa như cơn mưa rào xối xả đất trời… Không, Yêu ko đơn giản chỉ là muốn cho đi Tình Yêu như thế nào thì cho. Yêu cũng fải học, muốn Cho đi cũng fải biết cách Cho. Giống như cái cây của ta vậy. Ta yêu thương nó, ta chăm chút cho nó từng ly từng tí. Ta cho nó rất nhiều, nhưng ta lại ko biết cách. Và bởi sự ngờ nghệch của ta mà vô tình đã tự giết chết Tình Yêu. Đâu phải cứ cho đi thật nhiều là tốt, đâu phải cái gì cũng cho đi được, và đâu phải cứ cho đi mới là Yêu? Thế nào là học cách Yêu, học cách Cho đi? Là phải biết lúc nào thì Cho? Cho đi như thế nào? Cho đi ra sao? Và quan trọng nhất là Cho đi cái gì? Ta có thể đã cho đi, đã gieo vào nó rất nhiều Tình Yêu, rất nhiều hy vọng, rất nhiều tin tưởng... nhưng có chắc đó là cái nó cần? Hay cái Tình Yêu thực sự cần là sự chia sẻ, là sự đồng cảm? Giống như cây xương rồng của ta. Nó cần nước, nhưng không có nghĩa là ta cứ tưới nước thật nhiều cho nó là tốt. Ta đã sai lầm vì điều đó. Ta những tưởng là nó không cần đến nhiều nước nhưng có vẫn hơn không chứ? Và ta không quan tâm xem nó thật sự cần gì ở ta. Ta cứ ra sức tưới nước cho nó và yên tâm rằng như thế là ta đã chăm sóc tốt nhất cho nó rồi. Cách tưới nước của ta cũng là một vấn đề. Lẽ ra ta chỉ nên tưới nước thật từ từ, nhẹ nhàng cho nước thấm sâu vào lòng đất. Nhưng ta lại đi tưới ầm ào, tưới vội vàng.
Ta đâu có quan tâm xem nó hút nước thế nào, nó cảm thấy ra sao. Bởi vậy nên đất bên dưới cây xương rồng mới ướt sũng và những vũng nước bề mặt mới lâu hút xuống như vậy. Và như thế, xương rồng của ta không những không hút được nước mà nước còn làm rễ của nó mục rữa. Và đó là nguyên nhân khiến nó chết. Chết do sự Yêu Thương ko hợp lý của ta… Tình Yêu cũng vậy. Nếu quá ồn ào, quá cuồng nhiệt, quá nóng bỏng… mà không quan tâm đến người kia, thì vô tình ngọn lửa Tình Yêu đó không còn là sưởi ấm nữa mà đã thành đốt cháy người đó ra tro… Tình Yêu là để giữ ngọn lửa luôn ấm nóng, chứ ko phải là làm sao cho ngọn lửa bốc lên tận đỉnh đầu…
Cây xương rồng của ta chết còn vì cái chậu nhỏ xinh và lớp đất bao bọc lấy nó. Cái chậu nhỏ xinh dường như không còn hợp với cái cây đang ngày càng lớn nhanh. Lớp đất trong cái chậu dường như cũng không còn đáp ứng được nhu cầu sống của cây. Tình Yêu cũng vậy. Khi Tình Yêu phát triển đến mức nào đó thì tấm áo cũ của nó sẽ không còn thích hợp nữa. Và yêu cầu đặt ra dĩ nhiên là phải có một tấm áo mới, một môi trường mới cho cái cây Tình Yêu thoải mái sinh trưởng và phát triển. Nếu cứ gò ép nó trong cái áo cũ, không sớm thì muộn, nó cũng bật tung cái áo để thoát ra, hoặc nếu không, nó cũng sẽ chết vì cái thế giới nhỏ bé chật hẹp mà bạn đang ép chặt vào nó. Sang môi trường mới, cái cây phải học cách thích nghi với những biến đổi này. Nếu nó thích nghi được, nó sẽ ngày càng lớn mạnh. Ngược lại, nếu nó không kịp thích nghi với môi trường mới thì nó sẽ chết. Và một Tình Yêu quá yếu đuối sẽ không thể tồn tại lâu dài…
Vấn đề thứ 3 là về những nhánh cây của cây xương rồng. Nếu ta không vô tình chạm vào thì có lẽ không bao giờ ta biết được nó đã chết từ khi nào. Rõ ràng là nhìn bên ngoài các nhánh của nó vẫn xanh tươi, thậm chí ta còn có cảm giác là nó đang lớn lên. Chỉ khi ta thực sự chạm vào nó, ta mới biết được là nó đã rỗng ruột và mục rữa từ khi nào.
Tình Yêu đôi khi cũng như vậy. Bề ngoài của nó luôn luôn là hoàn hảo, luôn luôn là tốt đẹp và đáng ngưỡng mộ. Chỉ khi bạn thực sự chạm tay vào nó, bạn mới biết là nó đã mục rữa đến mức nào, chỉ người trong cuộc mới biết bên trong cái lớp vỏ xanh tươi mơn mởn kia là sâu bọ và những đám xơ đáng nguyền rủa. Vì một lý do nào đó, người ta hoặc vô tình và hời hợt đến mức không nhận ra sự mục nát bên trong mối quan hệ của mình, hoặc người ta có nhận ra nhưng họ chấp nhận vì một lý do nào đó. Chấp nhận sống chung với những mâu thuẫn với thứ Tình yêu không lối thoát. Một tòa nhà mà những cái cột của nó đã bị mọt ăn hết thì sớm muộn cũng sẽ sụp đổ. Tòa nhà càng lớn thì độ nguy hiểm càng cao. Tình Yêu nếu đã đến mức cả hai người đang cố chấp nhận một mối quan hệ “rỗng ruột” thì sớm muộn cũng đổ vỡ. Càng cố xây dựng nó lên thì sự đổ vỡ càng nghiêm trọng. Và tốt nhất là khi “cái cây” đã đến mức này thì không nên níu kéo hay cố gắng làm gì vì điều đó chỉ gây thêm đau khổ và thất vọng.
Giải pháp tốt nhất là đi kiếm một cái chậu khác, một cái cây khác, một môi trường khác, sống cho thật hết mình và nhớ là dắt lưng bài học của “cái cây” trước đó. Chỉ cần luôn tâm niệm một điều là Yêu cũng fải học, và bài học đầu tiên cho một Tình Yêu bền vững là phải đến từ hai phía.
Mai ta sẽ kiếm một cái cây khác, tiếp tục trồng, tiếp tục yêu thương và hy vọng… Dĩ nhiên, ta đã rút ra được vài bài học cho cách chăm sóc một cái cây cũng như những bài học đắt giá cho việc yêu – thương – một – người – không – phải – là – mình. Yêu cũng cần fải học, và ta đang cố gắng rút tỉa những bài học đó từ những việc tưởng như nhỏ bé nhất đang diễn ra quanh ta. Đơn giản thôi, TO LOVE IS TO LEARN!
Bắt giặc bắt vua.
Cầm tặc cầm vương.
Tôn Tử