Trong mối quan hệ hàng ngày, chúng ta sẽ thấy rằng có lúc cần phải yêu cầu ai đó làm giúp ta, chẳng hạn: lấy một món đồ, nhờ vả chuyện này chuyện nọ (đóng giùm cửa sổ) hay thậm chí là đừng làm chuyện gì đó (đừng nói chuyện ồn ào).
Bất kể là trong trường hợp nào, điều cốt yếu là bạn phải phân biệt rõ ràng giữa mệnh lệnh và lời yêu cầu. Từ được dùng, cách biểu đạt và giọng nói có thể tạo ra sự khác biệt rất lớn giữa một mệnh lệnh khô khốc và một lời yêu cầu lịch sự.
Ví dụ: Một bà chủ có thể nói với cô thư ký:
- Bring me the Hastings account.
Hãy mang cho tôi tài khoản của Hastings.
Bởi vì là xếp cho nên bà ấy có quyền ra lệnh mà không cần phải e ngại cô thư ký nghĩ gì, bất lịch sự hay thô lỗ cũng mặc. Đơn giản là bà ta có vẻ đang làm ăn nên ra lệnh trực tiếp.
Tuy nhiên, bà chủ cũng có thể đặt ra một lời yêu cầu tương tự bằng một cách nói nhẹ nhàng hơn:
- Excuse me, Ms. Stevens. Please bring me the Hastings account!
Bằng cách gọi tên cô thư ký và thêm vào cụm từ lịch sự excuse me và please, bà ấy giảm được sự khô khan về vẻ mệnh lệnh trong lời yêu cầu.
Nhưng có một số yêu cầu mà bản thân chúng đã là mệnh lệnh rồi. Ví dụ:
Một viên trung sĩ ra lệnh cho binh lính: Stand up straight !Turn left! Forward, march!
Một ông trọng tài trong trận bóng bầu dục hô to: Play ball!.
Một bà mẹ bảo cậu con: Brush your teeth and go to bed.
Một khách hàng nói với anh hầu bàn Bring me another bottle of wine
Hành động có thể không mang tới hạnh phúc, nhưng không có hạnh phúc nào lại thiếu hành động.
Action may not bring happiness but there is no happiness without action.
William James