Thuở ấy, ban đầu, em và tôi không ưa nhau, ừ thì nhiều lý do lắm, các bạn có muốn tôi kể ra không? Không hả, vậy tôi sẽ vào phần chính nhé. Chính là chuỗi ngày tươi đẹp của một câu chuyện tình đẹp và trong sáng. Và mỗi khi nhớ lại, tôi khắc khoải với nỗi day dứt, vì sao yêu nhau như thế, lại chia tay?
Em hiền ngoan và nết na. Chúng tôi xưng hô là “Đại ca” và “Nhị muội”. Dưới nhị muội còn “tam muội” và “tứ muội”. Tôi cầm đầu một băng kể cả tôi là 1 nam 3 nữ, và được ưu ái đặt lên chức đại ca do là sinh vật quý hiếm, có thể nói chức vị này là do Nhị muội ban cho, thế nên là “Đại ca” mà phải sợ Nhị Muội là vì vậy.
Chúng tôi đến với nhau từ cuối năm lớp 11, tình cảm đơn hoa và kết trái, tôi thương Nhị Muội bởi tiếng nói, giọng cười êm đềm và đôi mắt luôn mở to, bởi Nhị muội đó không phải chính ai khác. Nhị Muội thương tôi vì, vì cái gì nhỉ ngày xưa tôi quên hỏi mất rồi. Chắc là thằng tôi cũng có nhiều ưu điểm.
Thầy chủ nhiệm khắt khe, lớp chúng tôi đứng đắn, tình cảm chúng tôi phải trong sáng nếu không muốn bị chê cười, vào thư viện phải ngồi đối diện, ngồi kế bên em sợ người ta dị nghị chết. Ủa? ngồi kế bên trong thư viện sao lại bị dị nghị nhỉ? À, bạn bè thì được, nhưng là tình nhân thì không nhé.
Chắc mọi người ai cũng hiểu rồi, tôi tôn thờ Nhị Muội như thần Vệ Nữ. 1 cái nắm tay cũng ko dám nghĩ, nó vụt đến trong tơ tưởng thì tôi cho là tội lỗi. Ôi xấu xa quá đi.
Rồi một lần em bị vật nhọn đâm vào ngón tay, em đau đớn co ro ôm lấy bàn tay bị thương, tôi ngồi gần đó hốt hoảng cầm bàn tay em, xoa bóp cho ngón tay đau, lòng tôi cũng đau, còn lòng em thì sao.
Tối hôm đó gọi điện thọai cho tôi, em nói, em đã để tôi cầm tay em, em là người con gái không tốt, em sẽ bị tôi và mọi người cho là dễ dãi. Trời ơi, đó là cầm tay ư, tôi không nghĩ tới, chỉ biết lúc ấy lòng xót như lửa vụt qua tim.
Tôi an ủi em, đừng khóc em ơi, hãy coi đại ca là cô y tá, vô tình cầm tay không tính phải không nào.
Lòng tôi vụt lên suy nghĩ, muốn cầm lắm rồi đây, muốn nắm lấy bàn tay người thương lắm rồi đây. Xấu xa, tội lỗi ư, kệ nó, yêu là phải ham muốn xác thịt, và cụ thể hóa bằng việc thèm khát bàn tay người yêu.
1 thời gian ngắn trôi qua, giữa năm lớp 12, lớp cuối cùng của đời học sinh, tôi yêu Nhị Muội, tôi chơi với bạn bè và tôi hạnh phúc.
Nhị muội tròn xoe đôi mắt hỏi tôi, tôi đã chết vì đôi mắt ấy:
_Tại sao đại ca lại thương Nhi Muội – Ngày ấy chúng tôi yêu nhau mà ko dám nói chữ yêu, nói ra cảm thấy tội lỗi, rất ngượng, ừ thì cứ nói là “thương” và nghe là “yêu” đi. Tôi nghe như thế, có đúng không hả, nhị muội của tôi?
_Vì đại ca thương bàn tay nhị Muội
Nhị muội cười khúc khích: Thật sao?
_ừ
_Đại ca thương ngón nào nhất?
_Thương đều nhau.
_Không, phải có ngón “năm sao”, ngon nhất, ngón nhì…
_Tôi không hiểu: “Năm sao là sao”
_Năm sao là nhất của nhất, khách sạn tốt nhất gọi là năm sao.
À ra là thế, tôi cười với lập luận của em.
_Thương ngón út nhất í.
_Tại sao?
_Vì nó nhỏ xíu.
_Nhỏ xíu nên đại ca thương?
_Ừ, nhìn nhỏ xíu, thương thương là…
Câm lặng 1 lúc sau, tôi bạo dạn xin:
_Nhị muội, hôm nào nhị muội cho đại ca nắm tay nha.
_Không được.
_Chúng ta thương nhau lâu lắm rồi mà, nắm 1 chút thôi, 1 ngón thôi cũng được.
Nhị muội suy nghĩ:
_Đại ca phải đậu đại học cơ.
_Đậu đại học là được nắm tay phải ko?
_ừ.
_Nắm cả bàn nhé
_ừ
_Nắm 2 bàn tay lun nhé.
_ừ.
Ôi sung sướng quá, có biết lúc ấy ai mong đến kỳ thi đại học như tôi……
Chúng tôi chia tay trước ngày thi đại học, tôi đã đậu và trường tôi mong ước, và nhị muội cũng thế. Tôi dõi mắt trông theo Nhị Muội, vẫn yêu, vẫn thương, và chờ đợi hát bài hát mà Đàm Vĩnh Hưng hay hát…”10 năm trôi qua, trôi qua..” Cũng sắp hát được rồi.
Bây giờ………………….
Giới trẻ bây giờ.
Sống gấp quá, yêu nhanh quá, đòi hỏi và trao thân vội vàng vội quá. Một người em gái kết nghĩa khác của tôi, hồn nhiên kể: Hôm nay em vào khách sạn với cha kia”
_Trời ơi sao em vào khách sạn với con trai. –Lúc này em đang học lớp 11.
_Trời mưa mà anh, hắn nói vào đó trú.
_Rồi vào đó tụi em làm gì…
_Em đâu cho hắn làm gì, em đã nói với anh rồi, em không muốn có chồng, em thích có con thôi, sống không chồng cho khỏe.
Ôi em còn vụng dại thế mà đã suy nghĩ cách tân vậy sao. Không chồng mà có con là nguyện vọng em muốn đạt được ư. Em ơi con trai như hổ như sói, em tránh được lần này có tránh được lần sau không?
Đưa nhau lên giừơng có vẻ là chuyện hiển nhiên sau khi cả 2 chính thức yêu nhau. Người con trai ham muốn là dĩ nhiên rồi, chắc mạnh mẽ bằng cái ham muốn nắm tay ngày xưa của tôi. Còn người con gái, không thể nói được câu từ chối. Vì sao ư, thời nay nó thế, bạn mình nó cho rồi, mình giữ làm gì. Sau này không có người yêu biết cho ai?
Màu áo trắng không còn trinh nguyên, nét mặt hiện lên vẻ tàn phai….Tuổi trẻ sướng bây giờ, sau này có sướng, hay sẽ khổ một đời, đau một đời
Tội lỗi chỉ nằm trong việc làm tổn thương người khác một cách không cần thiết. Tất cả những "tội lỗi" khác đều chỉ do con người tưởng tượng hão ra.
Sin lies only in hurting others unnecessarily. All other "sins" are invented nonsense.
Robert A Heinlein